"Chỉ có một người thôi sao?"
"Bình thường là hai thầy trò."
"Ít quá."
"Phục Long Quan quán chủ hiện tại là Đa Hành Đạo Nhân, giống như tiên nhân."
"Khó trách hắn gọi cung chủ là đạo huynh."
Giọng nói của tiểu đồng nghe có vẻ rất ngạc nhiên.
Tống Du lại chỉ cười cười, đứng ở cửa không ra.
Kỳ thật hắn gọi Quang Hoa Tử là đạo huynh mà không phải đạo gia, một mặt là do cách núi nên không phân thế hệ, một mặt cũng là vì hắn cùng Quang Hoa Tử quả thật là cùng thế hệ với nhau.
Năm đó sư tổ của Phục Long Quan kết duyên với cung chủ Phúc Thanh Cung, đôi bên là bối phận ngang hàng luận giao với nhau, bất quá tốc độ thay người của Phục Long Quan chậm hơn nhiều so với cung quan chùa miếu bình thường, Phúc Thanh Cung hai ba mươi năm đổi một đời, mà một đời của Phục Long Quan ít nhất cũng phải bốn năm mươi năm, thế cho nên Phục Long Quan mới đổi quan chủ đời thứ hai, Phúc Thanh Cung đã đổi sang đời thứ ba.
Tuổi của Quang Hoa Tử hơi nhỏ hơn so với sư phụ Tống Du, khi còn trẻ đem lòng ngưỡng mộ sư phụ Tống Du, vẫn một mực gọi nàng là đạo gia, tôn xưng này bình thường là tôn xưng dùng để gọi ngoại sơn đạo nhân tuổi tác cực cao.
Kể từ đó, Tống Du tự nhiên cũng chỉ đành gọi hắn là đạo huynh hoặc đạo trưởng.
Người ngoài cửa lại tán gẫu một lát, vị trí thanh âm không thay đổi, dường như đang chờ người, đề tài tán gẫu dần dần càng ngày càng xa, Tống Du sợ bọn họ quẫn bách, quyết định không đi ra ngoài, thẳng đến khi bọn họ đi rồi, lúc này mới đẩy cửa đi ra.
Đúng lúc thấy Tam Hoa Nương Nương bước từng bước nhỏ từ bên ngoài trở về.
"Tam Hoa Nương Nương sớm."
"Đạo sĩ sớm."
"Tam Hoa nương nương đi đâu vậy?"
"Tam Hoa nương nương đi ăn điểm tâm, xem ngươi ngồi không nhúc nhích, nhất định là đang tu luyện, không có đến gọi ngươi."
"Ngươi thật là ..."
Tống Du lắc đầu cười cười.
Hắn đương nhiên biết hôm trước Tam Hoa nương nương sở dĩ đồng ý lưu lại, cũng là bởi vì bữa tiệc thịnh soạn lúc giữa trưa, thịt cá lớn làm cho nàng ăn rất sảng khoái. Ngày hôm qua cũng là một bữa cơm có cá có thịt, đám đạo trưởng Phúc Thanh Cung này tựa hồ hiểu được rằng nếu muốn Tống Du ở đây lâu ngày phải cũng phải đem Tam Hoa nương nương hầu hạ cho tốt, vì thế mỗi ngày đều nghĩ cách lấy lòng nàng.
Đây là một con mèo con ham ăn.
Tống Du đóng cửa lại, cũng đi ăn điểm tâm.
Còn chưa ăn xong, Xuất Vân cùng Ứng Phong hai vị tiểu đạo trưởng lại tới, nói với hắn: "Đạo huynh, hôm nay thời tiết không tệ, không bằng chúng ta đi đỉnh núi ngắm mây, như thế nào? ”
"Rất tốt."
"Đạo huynh cứ từ từ mà ăn."
"Được."
Tống Du quả nhiên chậm rãi ăn.
Điểm tâm là bánh bao, bên trong có nhân, bột lên men đầy đủ, nhân bên trong cũng rất được, hương vị vô cùng đơn giản, ăn kèm với cháo loãng và đồ chua, thời đại này dân chúng đời này không ăn nổi loại cơm ngon này. Mà nhìn bộ dáng của các đạo hữu khác trong phòng ăn, Phúc Thanh Cung này cũng không phải ngày nào cũng ăn như vậy.
Sau bữa ăn chính là đi leo núi, trên phiến đá xanh đã có vết chân.
Ứng Phong và Xuất Vân là hai người rất tốt, một người ôn hòa thiện đàm, một người nói chuyện tri kỷ, nói chuyện đặc biệt chiếu cố người khác, bộ dạng cũng tốt, sinh ra ở hậu thế, nếu không vào đạo môn, hơn phân nửa là hai Hải Vương.
Đạo nhân thanh nhàn, thường lấy leo núi đi bộ đường dài làm niềm vui, hai người đối với Thanh Thành Sơn này hiểu đến không thể hiểu rõ hơn, vừa đi vừa giới thiệu cung quan trong núi cho Tống Du.
Nghe nói trên núi cung quan lớn nhỏ tất cả là năm mươi sáu tòa, nhà tranh thanh tu nhiều vô số kể, đại đa số chỉ đọc đạo kinh, cung quan có đạo pháp truyền thừa chỉ có chín tòa, trong nhà tranh cũng có một vài vị cao nhân ẩn thế.
Kỳ thật cung quan trên thế gian này phần lớn là như thế.
Phần lớn là không có đạo pháp truyền thừa, chỉ đọc đạo kinh, bái thần linh của Đạo giáo, tìm hiểu tư tưởng của Đạo gia.
Rất ít người có đạo pháp truyền thừa, nội dung truyền thừa có lẽ không giống như mọi người vẫn nghĩ.
Nói như thế nào đây...
Bên trong rất ít, đại đa số chỉ là truyền thừa một ít kinh nghiệm cùng tri thức, ví dụ như nhược điểm hoặc sở thích của một số quỷ quái, làm thế nào để thắp hương thông thần, còn có quy trình pháp sự, mấy thứ này không cần linh lực, cho dù đổi lại là người bình thường tâm thành hoặc là không hề có đạo hạnh đi bắt quỷ hoặc bắt yêu nhân, cũng có thể có hiệu quả.
Mấy thứ này có lẽ có thể xưng là đạo pháp, xưng là pháp môn, hoặc là có thể xưng là một loại bản lĩnh, nhưng muốn nói nó là pháp thuật, thì lại có chút không thích hợp.
Những nơi có pháp thuật truyền thừa, phần lớn cũng chỉ là một số pháp thuật đơn giản.
Chẳng hạn như thông u, trừ tà, kiến thần, v.v.
Không tính là thủ đoạn cao thâm.
Thậm chí dân gian cũng có không ít người biết.
Phúc Thanh Cung của mấy chục năm trước chính là như vậy, ở trên núi Thanh Thành này, không tầm thường cũng không bắt mắt. Về sau kết duyên cùng Phục Long Quan, lúc này mới có Phúc Thanh Cung được công nhận có truyền thừa chân chính, có cao nhân chân chính, cho dù là mấy tòa cung quan lớn nhất trên Núi Thanh Thành, danh tiếng, quy mô cùng nhân số đều lớn hơn Phúc Thanh Cung, mỗi lần luận đạo tỉ lệ thắng bại cũng chỉ tầm phân nữa, nhưng nếu là so đấu pháp, đều sẽ luôn thua trận trước Phúc Thanh Cung.
Từ đó trở đi, Phúc Thanh Cung mới dần dần hưng thịnh.