Lão bản miễn phí tiền trà nước cho Tống Du, lại cho thêm một trăm văn phí chuyển giao thư tín, bảo rằng sau khi đưa đến nơi, con của lão sẽ trả thêm hai trăm văn còn lại.
Tổng cộng là được trả ba trăm văn tiền.
Chuyển giao thư tín đều là phân ra hai lần đưa tiền như thế.
Về phần lá thư, thì được cuốn dọc cất vào bên trong một cái ống trúc nhỏ, Tống Du tùy tiện bỏ vào trong túi áo trong, sau đó hắn cũng nói với lão bản rằng bản thân hắn là đi du sơn ngoạn thủy, lên đường chậm rãi, nên có thể sẽ mang thư đến rất trễ cũng không chừng. Lão bản đồng ý.
Thế là Tống Du dắt ngựa, lại lần nữa lên đường.
Quay đầu nhìn lại trông thấy lão bản vẫn đang khom lưng hỏi một đám người giang hồ, dường như là đang muốn nhờ người mang thêm một bức thư dự phòng nữa.
Chuyện này rất bình thường.
Thời đại này nhờ người mang thư tất nhiên sẽ không chỉ nhờ một người mang một lá, nếu là thư trọng yếu một chút, sợ đưa không đến nơi, sợ đưa trễ, mang thêm mấy bức dự phòng cũng là bình thường.
" Trần Hán, ngõ Cán Tảo, phía bắc huyện Lăng Ba, Quận Hủ Châu,..."
Tống Du lẩm bẩm trong miệng.
Cũng không cần phải nhớ, đã có viết ở bên trên ống trúc.
Địa chỉ này thoạt nhìn khá dễ tìm.
Chỉ là lần này đường đi Hủ Châu còn có hơn trăm dặm đường, nghe lão bản kể lại, huyện Lăng Ba này mặc dù thuộc quận Hủ Châu nhưng sau khi đến Hủ Châu rồi muốn đi đến đó, đường xá cũng cực kỳ xa xôi, đường nhỏ khó đi, khó trách nhiều khách thương cùng người giang hồ như vậy đều không đi đến đó hoặc không nhận mang thư.
May mà vị tên Trần Hán này chí ít ở ngay trong huyện.
Thời đại này không có bản đồ hướng dẫn, nếu là địa chỉ đưa thư tương đối lệch, từ một cái châu đến một cái quận, lại đến một cái huyện, nếu đến trong huyện cũng chưa xác định được phương hướng, người đưa thư phải kiên nhẫn nghe ngóng, thăm dò được một phương hướng nhất định, sau lại phải tìm kiếm trên nhiều đường nhỏ rắc rối phức tạp, trong quá trình đó không biết muốn phí bao nhiêu khí lực, bao nhiêu thời gian, còn có lẽ bị lạc đường bao nhiều lần nữa.
Cho nên một phong thư nhà hơi mỏng như thế này, mới có thể giá trị vạn kim.
Cẩn thận suy nghĩ, bây giờ là đầu năm, theo lệ thường hằng năm mà suy đoán, các đạo trưởng của Phúc Thanh Cung có lẽ đã đang trên đường đi đến Phục Long Quan rồi nhỉ? Nếu đi sớm, sư phụ có thể đã thấy được thư của hắn.
Không biết lúc nàng đọc được thư trong lòng sẽ nghĩ như thế nào.
Lão đạo kia suốt ngày hết ăn lại nằm, quen thói mê ngủ, mình vừa đi, có khi có thể ngủ ba ngày rồi mới dậy ăn một hơi chín bữa.
"Đạo sĩ, ngươi lại đang nghĩ cái gì?"
Mèo Tam Hoa chạy đến phía trước dừng lại và chờ hắn ta, đồng thời quay đầu hỏi.
Tống Du cười cười, chậm chạp đuổi theo.
Hồng mã vẫn yên lặng đi theo sau lưng hắn như cũ.
Sau đó, đó là quãng đường trèo đèo lội suối, mặt trời mọc thì đi, mặt trời lặn thì nghỉ, có lúc ngẫu nhiên nổi hứng thì đi thong thả dưới ánh trăng, cũng có lúc lười biếng buồn ngủ thì tìm chỗ thư thái thoải mái nằm nghỉ, phơi nắng ngủ trưa một chút mới tiếp tục đi.
Đạo nhân lòng yên tĩnh, bước chân vẫn luôn bình thản thong dong.
Hồng mã trung thực, từ đầu đến cuối đều trầm mặc đáng tin.
Mèo Tam Hoa là hoạt bát nhất, luôn ở bên cạnh một người một ngựa lăc lư cái đầu nhỏ tò mò nhìn khắp nơi. Lúc xuyên qua rừng cây biến thành người, lúc đi qua bờ sông lại biến trở lại làm mèo, cùng Tống Du nằm chung một chỗ lúc nghỉ trưa là mèo, lúc ngồi trên lưng ngựa cười lớn vuốt lông ngựa giục ngựa chạy mau lại biến thành người, luôn luôn thay đổi linh hoạt như thế.
Không biết cụ thể là đi suốt bảy ngày hay là tám ngày.
Chỉ thấy nơi xa có một ngọn núi lớn xanh rì, đỉnh núi bằng phẳng, chỗ tiếp giáp chân mây có một đường xanh trắng rõ ràng, trên sườn núi thoai thoải kia, có thể nhìn thấy một nam tử và một con ngựa đang đi chầm chậm từ xa. Nhìn từ góc độ này một người một ngựa thật giống như đang đi ở trên trời, không biết lai lịch bọn họ ra sao, cũng chẳng biết họ muốn đi đâu, nhất thời trong cả thiên địa mênh mông dường như chỉ còn lại một người một ngựa kia.
Nơi này thật ra không phải quan đạo, là đỉnh núi.
Quan đạo ở dưới sườn núi bên cạnh.
Là Tống Du đột nhiên nổi hứng muốn tự leo lên, mới đầu không tìm được đường lên, tốn thật nhiều công sức một phen mới leo được tới đây.
Mèo Tam Hoa không thể hiểu nổi, nàng cảm thấy đi ở bên dưới trên đường quan đạo cũng rất tốt, có cây có thể leo, có côn trùng có thể bắt, trên cây còn có không ít tổ chim, leo lên núi phí cả đống sức lực không nói, nơi này so với bên sườn núi còn quang đãng nhàm chán, không có nhiều chỗ vui thú, còn có nhiều bụi cỏ còn cao hơn nàng, khó đi muốn chết.