Từng đao từng đao, một đục một đục, khắc xuống từng đạo thân ảnh hoặc đứng hoặc ngồi hoặc phi thiên hoặc nhảy múa trên núi Vân Đỉnh. Không biết những thứ này đối với hắn có ý nghĩa gì, là suy nghĩ trong lòng hắn lúc ấy, hay là sở thích hoặc thường xuyên hoài niệm, chỉ biết khi đó vẫn rất rõ ràng, chỉ là gió núi thổi hơn ngàn năm, mới khiến cho nó thay đổi bộ dáng. Tống Du cứ đứng nhìn hắn đục. Từng đao từng đao, một đục một đục. Đinh đinh đang đang,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.