Đường đi núi Thanh Thành có khoảng hơn một trăm mười dặm đường.
Giao thông của Dật Châu phát triển, đường lớn khá nhiều, đến núi Thanh Thành cũng có quan đạo [1].
Đổi lại kiếp trước, khoảng cách này, sợ là mất chưa đến một canh giờ là có thể đến nơi, mà ở thời đại này, lực chân có tốt đến đâu cũng khó có thể đi tới trong vòng một ngày. Có quan đạo thật sự là thuận tiện cho người đi đường, nếu không có thể hao phí càng nhiều thời gian lạc trong các đường núi cùng việc tìm đường.
Để đến sớm, phải đi sớm.
Tống Du đã bắt đầu trang bị bọc hành lý.
Lúc này lại có tiếng gõ cửa.
"Cốc cốc cốc..."
Tống Du đi mở cửa, đứng bên ngoài không ai khác mà chính là La Bộ Đầu.
"Gặp qua tiên sinh."
Tống Du có chút ngoài ý muốn, quay đầu nhìn lại.
"Bộ Đầu đây là..."
"Hồng ở quê đã chín, hôm qua nhờ người trong nhà mang theo một ít, bán không được lắm, nhưng rất ngọt. Bất quá mang theo nhiều hơn một chút, người trong nhà cũng ăn không hết nên mang tới đây cho tiên sinh cùng nếm thử" La Bộ Đầu trong tay cầm một giỏ trúc, bên trong đựng quả hồng to tròn giống như đèn lồng, "Cũng không tính là nhiều, chỉ đủ có thể nếm được hương vị, tiên sinh không nên ngại ít”
Bộ Đầu này cũng là một người biết nói chuyện.
Tống Du có thể nào cự tuyệt ý tốt như thế.
Vì thế nhận lấy giỏ trúc, nhặt từng chiếc đèn lồng nhỏ ra, bày trên bàn đá.
Mặc cho Tam Hoa nương nương đến gần ngửi lại ngửi, Tống Du đem giỏ trúc rỗng trả lại cho La Bộ Đầu, suy tư nói: "Đa tạ La Bộ Đầu, bất quá Tống mỗ còn có một chuyện muốn nhờ Bộ Đầu hỗ trợ”
“Mời Tiên sinh cứ nói đừng ngại!”
"Hôm qua may mắn cùng Du tri châu kết duyên ở Ngõa Xá, Tri Châu vừa tặng mực, vừa tặng chăn bông, nhưng lại không cần đáp trả, chịu thẹn, nghĩ đi nghĩ lại, Tống mỗ muốn tặng tri châu một bức tranh, làm quà đáp lễ. Bất quá Tống mỗ vội vàng đi núi Thanh Thành bái phỏng cố nhân của sư môn nên không tiện đi tới. Ta nhớ mỗi ngày Bộ Đầu đi làm đều phải đi ngang qua phủ đệ Tri Châu, mới muốn nhờ Bộ Đầu vừa lúc đi ngang, thuận đường mang tặng.”
"Du Tri Châu!"
La Bộ Đầu lúc này cả kinh.
Đó chính là trưởng quan một châu, Đại tướng nơi biên cương.
Dật Châu ở Đại Yến là Châu lớn, không chỉ phạm vi quản lý tương đương với hai ba Châu bình thường, kinh tế cũng rất giàu có, văn hóa càng thịnh vượng, tri châu Dật Châu so với các tri châu khác cũng giá trị hơn vài phần.
Nhưng Du Tri Châu không chỉ như thế.
Du Tri Châu danh tiếng rất lớn, thanh danh chốn quan trường cũng không nhỏ, lần này đến Dật Châu nhậm chức tri châu, kỳ thật là bị giáng chức. So sánh với các loại đại nhân vật như vậy, mình bất quá chỉ là một tiểu bộ đầu, còn là nhờ gia truyền, cho dù chỉ làm việc vặc mà quen mặt thì cũng có thể có không ít chỗ tốt.
Đây đâu phải là để cho mình giúp mang lễ? Rõ ràng là tiên sinh tặng phúc phận của mình.
“Tại hạ nhất định mang đến!”
La Bộ Đầu vội vàng đưa tay nhận lấy cuộn giấy này. Cái gì mà tiện đường? Chính là đặc biệt đi!”
"Đa tạ Bộ Đầu."
"Là ta đa tạ tiên sinh mới đúng."
La Bộ Đầu cẩn thận cầm cuộn giấy, đi ra cửa.
Tống Du thì đứng ở cửa phòng, nhìn bóng lưng La Bộ Đầu rời đi, không khỏi lâm vào trầm tư, không nhúc nhích.
Dường như liên quan ngày càng nhiều.
Tống Du vốn không muốn liên lụy quá nhiều với người khác, nguyên nhân cũng khó nói. Nhưng không ngờ ở trong thành hai ba tháng, mặc dù thâm cư không ra ngoài thế nhưng nhân tình qua lại liên lụy càng ngày càng sâu, phảng phất khó có thể tránh khỏi.
Hôm nay thỉnh La Bộ Đầu hỗ trợ——
Tống Du vốn không muốn làm như vậy, lại không thể không làm như vậy, trong đó thật sự mâu thuẫn. Và mâu thuẫn này là tinh tế đáng giá, đáng suy ngẫm.
Nghĩ trái nghĩ phải, cũng chỉ có một đáp án.
Có lẽ suy nghĩ như vậy vốn không đúng.
Hạ sơn chuyến này là để có liên quan đến con người, hoặc nói, một phần của ý nghĩa của nó đến từ thế thái nhân tình.
"Đạo sĩ ngươi đã chết sao?"
"Còn chưa có."
"À."
Tam Hoa Nương Nương nhìn hắn hồi lâu, thở phào nhẹ nhõm.”
"Tại sao lại nói ra lời này?"
"Tam Hoa Nương Nương thấy ngươi bất động."
"Ta chỉ là đang suy nghĩ."
"Suy nghĩ."
"Chúng ta cũng đi thôi."
"Cũng đi thôi."
“......”
Trong lòng Tống Du còn có chút tạp niệm, nhưng cũng mang theo hành lý cùng sách, mang theo Tam Hoa Nương Nương, đi ra ngoài thành.
Vừa đi vừa nghĩ, càng nghĩ càng thông.
Sau khi thông suốt, cả người sảng khoái.
Lúc này mới phát hiện, không biết là ai trồng hoa quế, hương bay khắp thành.
Con đường này cũng như không còn dài như thế nữa.
Nói đến núi Thanh Thành này, thật sự là danh sơn của Dật Châu thậm chí đối với toàn bộ Tây Nam Đạo Giáo của Đại Yến. Núi Thanh Thành rất lớn, lại cực kỳ nổi danh, không ít ẩn sĩ đều lên núi dựng nên cung quan hoặc nhà tranh, tuy nói đạo hạnh hoặc tu vi của những ẩn sĩ này có cao có thấp, tuyệt đại đa số đều lại là người thanh tu vừa không có tu vi cũng không có đạo hạnh, chỉ đơn thuần ái mộ đạo này, vậy nên cung quan trên núi này quả thật rất nhiều.