Vào ban đêm, hai đạo sĩ trẻ tuổi đến tìm.
Một người Càn Đạo [1], tên là Ứng Phong.
Một người Khôn Đạo [2], tên là Xuất Vân.
( [1] Càn đạo: nam đạo sĩ
[2] Khôn đạo: nữ đạo sĩ )
Ứng Phong bộ dạng cao lớn, ôn nhu hữu lễ, cười rộ lên rực rỡ như ánh mặt trời, trong lời nói mang theo đạo kinh phức tạp, cao thâm khó đoán, hẳn là kỳ tài tu đạo rất khiến các đạo nhân thích.
Thế nhưng đáng tiếc Tống Du chỉ là một đạo sĩ giả.
Xuất Vân là một nữ tử gầy gò, da trắng xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, mặc một thân đạo bào càng có vẻ thanh tú.
Loại duyên này Tống Du không muốn kết.
Hai người mỗi người là đệ tử của hai đạo trưởng ngày hôm qua.
Tống Du hiểu được ẩn ý trong này.
Rất hiển nhiên hai tên đạo nhân trung niên kia chính là người đang tranh đoạt chức người thừa kế của Phúc Thanh cung đang phát triển mạnh mẽ này, bọn họ đều muốn kết duyên với Tống Du, là một loại phương pháp đề cao năng lực cạnh tranh nhẹ nhàng không dùng vũ lực. Quang Hoa Tử biết họ đang suy nghĩ gì, đang muốn làm cái gì, nhưng không quan tâm, cũng không ngăn cản.
Tống Du cũng không để ý cách làm này.
Thay đổi cách suy nghĩ mà ngẫm lại, Phục Long Quan cùng Phúc Thanh Cung giao hảo mấy chục năm, Phúc Thanh Cung mỗi năm đến Phục Long Quan giao lưu, Tống Du nếu cùng ai giao hảo, thích ai hơn, có thể thoải mái biểu hiện ra ngoài, sau này nếu người này thật sự tiếp nhận Phúc Thanh Cung, lại đến lúc giao lưu, là người quen cũ, hắn cũng thoải mái một chút.
Nếu người tiếp nhận thừa kế không phải người này cũng không sao, Tống Du chỉ cần dựa theo bản tâm biểu đạt mà thôi, cũng không nhúng tay vào truyền thừa vị trí cung chủ Phúc Thanh cung, sau này vẫn ở chung như thường lệ.
Chỉ là cùng người giao tế, làm cho hắn cảm thấy phiền phức.
"Tống đạo hữu, ngày mai sẽ do ta cùng Ứng Phong sư huynh dẫn đạo hữu đi lên núi tham quan." Xuất Vân vừa nói vừa đánh giá Tống Du, "Trên núi này ta cùng sư huynh đều quen thuộc, nhất định có thể dẫn đạo hữu du ngoạn thật tốt một phen. ”
"Tống đạo hữu muốn lúc nào xuất phát?"
Ứng Phong thì nhiệt tình ôn hòa hỏi.
Nhìn không khí ở chung, quan hệ giữa hai người này cũng không tệ lắm, tranh kế giữa sư phụ cũng không ảnh hưởng đến tình bạn đồng môn.
"Ngày mai thời tiết không tốt, sợ là khó leo núi."
"Ồ? Đạo hữu có thể dự đoán thiên tượng? ”
"Chỉ dựa vào kinh nghiệm suy đoán."
"Vậy ngày mai lại xem sao đi, nếu thời tiết tốt, chúng ta sáng sớm đến gọi đạo hữu."
"Phiền toái hai vị đạo hữu."
"Đạo hữu khách khí, quý quan cùng cung ta nhiều thế hệ giao hảo, phần tình nghĩa này nên kéo dài mới đúng."
"Có lý."
Tống Du tiễn bọn họ đi.
Ngày hôm sau thời tiết quả nhiên không tốt, mưa lạnh đến gió dông, sương mù giăng lối trùng trùng điệp điệp. Tống Du lại ở chỗ này hưởng thụ ba bữa cơm ngon, vừa lúc thời tiết lập đông, tu hành trong núi đúng là không thể thích hợp hơn.
Mùa đông cuối cùng cũng đến, vạn vật tiến trạng thái ngủ đông.
Đây là khởi đầu của mùa đông, từ lúc này trở đi, chí ít sinh khí của vùng thế giới này bắt đầu thu vén lại, vạn vật tiến vào trạng thái tĩnh dưỡng.
Dựa theo phương pháp tu hành bốn mua luân chuyển của Tống Du, vào thời điểm này linh lực tu luyện được có tác dụng cô đọng lại sinh khí, kết thúc tiến trình, cất giấu những tác dụng tiềm tàng, bất quá đây chỉ là đặc tính mà linh lực tự mang theo, cũng không cường đại. Nếu dùng linh lực tu ra được trong lúc này để kích phát pháp thuật tương tự, linh lực sẽ có hiệu quả tăng phúc, nếu dùng để thúc giục các loại pháp thuật bình thường, sẽ giống như linh lực bình thường, nếu dùng để thúc giục các pháp thuật tương phản, thì hiệu quả sẽ không tốt.
Cái này khác biệt so với pháp môn sử dụng linh khí của thiên địa.
Lúc bước xuống giường, đã là sáng sớm, trong cơ thể đã có thêm một luồng linh lực trắng như tuyết, luồng linh lực này còn rất bất phàm, xem ra tu hành quả nhiên phải lấy linh khí của tự nhiên ở nhiều nơi khác nhau mới được.
Mặt đất trong phòng đọng một tầng sương dày, cũng là một điều kỳ diệu.
Tam Hoa nương nương không biết lại chạy đi đâu.
Tống Du chuẩn bị ra ngoài tìm nàng, chợt nghe bên ngoài có tiếng người tán gẫu.
"Sư phụ, Phục Long Quan đến tột cùng là tiên sơn ở nơi nào? Tống đạo trưởng kia lại là cao nhân phương nào? Ta trước đây chưa từng nghe nói qua, sao lúc thấy cung chủ lại không gọi ngài là đạo gia?”
"Phục Long Quan là động phủ ẩn thế, ngươi chưa từng nghe nói qua là chuyện rất bình thường, bất quá Phúc Thanh Cung chúng ta may mắn kết duyên với nó, đối với Phục Long Quan cũng xem như rất hiểu rõ."
"Vì sao gọi là Phục Long Quan? Từng có tiên nhân hàng phục qua rồng rồi sao? ”
"Cái gọi là Phục Long Quan, Phục ở đây không phải là hàng phục, mà ý là nằm phục, ngủ đông. Không phải có tiên nhân ở đây từng hàng phục qua rồng, mà là so sánh người bên trong giống như Phục Long. Phục Long ẩn cư thì thiên hạ không biết, Phục Long xuất sơn thì thiên hạ không ai bằng. "Thanh âm ôn hòa kia tràn ngập kiên nhẫn." Phục Long Quan đời đời đơn truyền, ai cũng không biết đã truyền được bao nhiêu năm, không chỉ chưa bao giờ đoạn tuyệt, hơn nữa còn thật sự xứng đáng với cái tên này, mỗi một đời quan chủ đều như long phượng trong thiên hạ, khó có người theo kịp, Tống đạo trưởng chính là truyền nhân của đời này. ”