Mục lục
Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão nhân bán trà ở quầy trà này là một ông lão lưng còng, nhìn rất là hiền lành, lập tức tới chiêu đãi: "Tiểu tiên sinh, trừ nước trà còn muốn ăn thêm chút gì nữa không? Cỏ khô cho ngựa quán nhỏ cũng có cung cấp, giá tiền cũng hợp lý."

"Không cần đâu."

Tống Du lúc đi ra ngoài có mang theo bánh hấp cùng màn thầu, chỉ cần một bát trà nóng là có thể ăn.

Mà con ngựa này nhìn thì có vẻ cõng không ít đồ, nhưng kỳ thật đều không nặng, đoạn đường đi xa này không tính chuyện đi nặng nhọc gì, ngược lại cứ chậm rãi từ từ, nó vừa đi vừa tìm chút cỏ dại ở bên đường để ăn, lúc này hoàn toàn không đói bụng.

"Ôi!"

Lúc lão trượng [4] muốn buộc ngựa giúp Tống Du mới phát hiện, ngựa của vị Tiểu tiên sinh này lại không có dây cương.

"Tiểu tiên sinh ngựa của ngươi..."

"Con ngựa thông minh, không cần dây cương."

"Không sợ nó chạy mất sao?"

"Không sợ."

Lão bản [3] rất là ngạc nhiên, nhưng cũng đi pha trà.

Một cái ấm lớn, rót tràn đầy một bát.

Những người giang hồ cùng thương nhân ở bên cạnh cũng liên tiếp nhìn về phía Tống Du, này cũng chỉ là một chuyện hơi có chút kỳ lạ, phối hợp với bộ đạo bào Tống Du mặc trên người, giống như lập tức nhiều thêm mấy phần cảm giác huyền diệu, cho dù là một người giang hồ kiệt ngạo cũng thu lại ánh mắt khinh miệt.

Nhưng khi thấy Tống Du lấy ra bánh màn thầu, lấy nhân thịt bên trong cho mèo ăn, mình lại chỉ ăn vỏ bánh, không khỏi lại nhiều thêm vài cái âm thanh ngạc nhiên, khe khẽ bàn luận không thôi.

Một người một mèo đều mặc kệ bọn bọ.

Con ngựa cũng chỉ yên lặng đứng ở trước sạp, không bị dây cương ràng buộc nhưng nó cũng không chạy loạn, thấy bên cạnh có bụi cỏ non vừa ý, cũng chỉ bước thêm một hai bước, cúi đầu chậm rãi gặm ăn, không đi xa.

Trong lúc đó không ngừng có người tính tiền rồi rời đi.

Phàm là người từ bên trái đi về hướng bên phải, lão bản đều tiến lên khom người hỏi thăm, hỏi bọn họ muốn đi hướng nào, muốn nhờ họ mang giúp bức thư.

Bất quá dù đã hỏi rất nhiều người, đều không thu hoạch được gì.

Đầu năm nay núi cao đường lại xa, thư tín khó đưa, cách đại lộ Quan Mã, trên đường đã có yêu quỷ lại có cả bọn sơn tặc, việc chuyển thư càng thêm khó khăn.

Mà bên trên Kim Dương Đạo này trừ người của quan phủ, phần lớn đều là khách thương cùng người giang hồ. Nếu nhờ thương nhân, hoặc là bức thư quan trọng, hoặc là kiếm được nhiều tiền, nếu là thư quan trọng sợ là mang không đến, không dám tùy tiện đồng ý, nếu là nhiều tiền lại ngại không đủ tiền để đưa, hỏi nửa ngày cũng chỉ có một người thương nhân đồng ý, nhưng cũng chưa chắc có thể bình an đưa đến được.

"..."

Tống Quý nâng bát lên, uống ngụm trà cuối cùng.

Thậm chí lúc bưng bát lên còn ngừng một chút, chờ than trà lưu lại trên thành chén.

Hắn xem như đã thăm dò rõ ràng, trà trên đại lộ Quan Mã này, càng đắt tiền thì trà càng nhiều, càng no bụng, tư vị cũng phong phú, có muối lại có đường, còn thêm cây mơ. Cả một bát lớn đầy ụ, thêm hai cái bánh bao, hắn thế mà đã cảm giác được bụng bị lắm đầy.

"Tính tiền."

"Mười văn tiền."

Một bát mì hoành thánh.

Cũng là bình thường, kiếp trước uống một cốc trà sữa, còn muốn đắt hơn một bát mì hoành thánh.

Lão trượng lưng gù, nhìn Tống Du đang đếm tiền đồng, một bên nhìn một bên tích tụ ra ý cười: "Xin hỏi Tiểu tiên sinh, ngài đây là muốn đi đâu?"

"Hướng đông."

"Cần phải đi qua Hủ Châu Long Quận?'

"..."

Tống Du đếm xong mười đồng tiền, nhất thời không có trả lời, chỉ cười hỏi chủ quán:

"Lão trượng muốn mang tin?"

Kỳ thật hắn chỉ nghe qua Hủ Châu, ở phía đông của Dật Châu, hướng đông là phải đi qua Hủ Châu, lại hoàn toàn chưa từng nghe qua Long Quận.

"Đúng vậy! Tiểu tiên sinh nếu muốn đi Long Quận, vậy thì tiện đường, lão nhân muốn nhờ tiểu tiên sinh mang hộ ta một phong thư!" Lão bản nói xong, lại vội vàng nói, "Tiểu tiên sinh cứ việc yên tâm, tuyệt không để tiểu tiên sinh mang không!"

"Phong thư này là thư gì?"

"Tiểu tiên sinh thật sự muốn đi Long Quận?"

"Tại hạ mà một người sơn dã nhàn rỗi, đang trên đường du lịch thiên hạ, hiện tại không biết đi về nơi đâu. Chỉ biết sẽ đi về hướng đông, muốn qua Hủ Châu. Nếu như lão trượng có việc gấp, ta đi một chuyến đến Long Quận cũng không sao."

"Lão nhân không dám lừa gạt Tiểu tiên sinh, trước kia nhà nghèo, con trai ta có đi cùng với Nhị thúc của hắn đến Hủ Châu Long Quận buôn bán, về sau lưu lại Hủ Châu, khoản cách đã xa, trên đại lộ lại có sơn tặc, đã được hai năm kể từ lần trở về lúc trước, mấy ngày trước vợ ta nhớ thương con trai, nhớ nhung không thôi, trắng đêm không ngủ, ngày hôm trước đã bị bệnh liệt giường, tiểu lão nhân cầu qua quan nhân đi ngang viết hộ vài phong thư, muốn nhờ người mang đi, báo hắn trở về thăm một chút..."

"Thì ra là như thế."

Sông núi có thể ngăn trở thư từ, nhưng lại không nên chia cách tình mẹ con.

Tống Du không suy nghĩ nhiều, dửng dưng cười một tiếng: "Vậy tại hạ xin mượn việc mang tin cho lão trượng, đi ngắm một phen sông núi ở Long Quận."

"Cám ơn Tiểu tiên sinh!"

Lão trượng nhất thời cảm kích không thôi, cúi người chào thật sâu.

Tống Du nào dám tiếp nhận, đành phải tranh thủ nâng hắn lên: "Chịu không nổi đại lễ lớn như thế, tại hạ vốn là người vân du tứ hải, lão trượng chỉ đường hộ ta, ta nên là người cảm ơn lão trượng mới phải."

Chú thích:

[2] Cổ đạo có cổ thụ: con đường mòn cũ có một gốc cây già (để nguyên sẽ hay hơn, nên xin phép chú thích ở đây).

[3] Lão bản: người chủ quán (để lão chủ quán nghe nó phèn phèn nên tôi dùng lão bản nhé)

[4] Lão trượng: Tiếng tôn xưng cho người đàn ông lớn tuổi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK