Mục lục
Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỳ thật Tống Du kiếp trước rất ít khi trông thấy hoa mai, lại thường xuyên nhìn thấy sáp mai, thường xuyên ngửi được hương hoa sáp mai.

Hương hoa sáp mai là một ký ức khắc sâu trong lòng Tống Du đối với cố hương kiếp trước ——

Mùa xuân hoa sơn chi, mùa hè hoàng giác lan, mùa thu hoa quế, mùa đông sáp mai, là hương vị mỗi năm đều có thể ngửi được. Cho dù là ở trong thành thị cũng không cần lo, chỉ cần đến mùa vụ, sẽ có rất nhiều lão nhân xách rổ hoặc là đẩy xe đem hoa đi bán làm cho hương lưu đầy đường.

Độc đáo nhất chính là hương hoa sáp mai.

Đó là một mùi hương ngọt ngào mà thanh lãnh, ngọt hơn hoa quế, lại không ngọt nồng như hoa quế, nhẹ nhàng khoan khoái thoải mái, là mùi hương trong trí nhớ xa xưa, là mùi hương của cố hương.

Tống Du vô cùng yêu thích, không đành lòng vào nhà.

Không nhịn được muốn hái xuống một đóa, cài ở trên đầu Tam Hoa nương nương. Không thể khống chế lại hái thêm một đóa, đặt ở chóp mũi tinh tế thưởng thức. Đứng mãi dưới tàng mai, giơ ngọn đèn ngắm nhìn cẩn thận. Nếu không phải thời đại này hệ thống giao thông liên lạc không tiện, hắn sẽ gửi một nhánh cho Lão Đạo trong miếu, để tỏ lòng tưởng nhớ, nhưng vì không tiện, đành để nguyên hoa trên cành, không nỡ bẻ gãy nó.

Ngọn đèn chiếu sáp mai, có một loại cảm giác cực kỳ tuyệt mỹ.

Mà đêm càng khuya, trong viện càng lạnh, sáp mai từ trong hàn khí dần dần nở rộ, càng phát ra thanh mỹ tuyệt luân.

Tống Du trong lòng rung động, nhất thời không muốn rời đi.

Nếu là bên ngoài có người đi ngang qua, cũng có thể ngửi thấy mùi hương sáp mai trong viện tỏa ra nồng nàn, nếu chịu dừng bước lại, là có thể nghe được tiếng nói chuyện mơ hồ trong viện.

"Càng ngày càng lạnh, đạo sĩ."

"Ừm."

"Ngươi sao còn không đi ngủ."

"Không nỡ."

"Bẻ một nhánh trở về lại ngắm đi.”

"Cũng không nỡ."

"..."

"..."

"Ngươi tại sao không nói chuyện?"

"Tam Hoa nương nương cũng không nói."

"Tam Hoa nương nương đang nhìn ngươi."

"Ta đang nhìn hoa."

"Ngươi đang nghĩ cái gì?"

"Nghĩ đến cố nhân."

"Nghĩ đến sư phụ ngươi?"

"Sao Tam Hoa nương nương lại biết?"

"Ta rất thông minh."

"Tất nhiên rồi."

Lúc này cố nhân mà Tống Du nhớ tới cũng không chỉ mỗi sư phụ.

Hương hoa này không chỉ xuất phát từ sâu thẳm ký ức, mà còn tự nhiên liên quan đến một thứ gì đó sâu thẳm trong ký ức, người xưa có truyền thống gửi hoa mai để thể hiện tấm lòng của mình, nhưng cho dù Tống Du có hái hoa xuống cũng không biết nên gửi đi đâu.

Cũng may có Tam Hoa nương nương làm bạn.

Bớt đi không ít cô độc.

Chú thích:

Mùa đông khắc nghiệt, suối củi sưởi ấm, đùa mèo ngắm hoa, sinh hoạt thanh nhàn ngày qua ngày tại Dật Đô.

Chỉ là mỗi ngày có nhiều thêm một hạng mục ——

Chăm sóc ngựa.

Chi tiêu cũng vì vậy mà nhiều thêm một chút.

Chăm ngựa ở trong thành cũng phiền phức.

Ban đầu, ngựa Bắc Nguyên có năng lực tiêu hóa mạnh, ăn được cỏ khô, không dùng để làm việc nặng nên không cần cho ăn loại thứ ăn tốt nhất, nhưng trong thành không thể tự đi cắt cỏ, cỏ khô cũng phải tốn tiền để mua, còn phải thường xuyên dọn dẹp cho nó. Cũng may sau khi Tống Du nói chuyện với nó, nó đều một mực im lặng, nếu nó nhao nhao làm phiền đến hàng xóm, chưa kể tới việc rước lấy phiền phức, trong lòng hắn cũng sẽ có băn khoăn.

Tháng chạp vậy mà lại sắp trôi qua.

Chẳng mấy chốc mà Tống Du sẽ được hưởng cái tết một người đầu tiên kể từ khi hắn đến thế giới này.

Mấy ngày trước, các đạo trưởng Phúc Thanh Cung nhờ một vị khách hành hương đang ở Dật Đô đưa tin đến, nói muốn mời Tống Du đi đến Thanh Thành Sơn ăn tết, mời hắn đến chơi vào ngày hai mươi tám, Tống Du ngẫm lại, vẫn quyết định không đi. Chỉ là hiện tại hắn cũng không có cách nào hồi âm cho các đạo trưởng Phúc Thanh Cung, không biết hôm trước bọn họ đã đợi bao lâu ở trước sơn môn.

La bổ đầu cũng có đến mời, Tống Du cũng uyển chuyển từ chối.

Bao gồm cả Du Tri Châu cũng có đưa tin tới.

Tống Du vẫn một mực không đáp ứng.

Hoa mai nở rất lâu, đến ngày giao thừa, Hoa Đô vẫn còn, nghênh sương ngạo tuyết, Lăng Hàn độc lập.

Tống Du ở trong viện tính toán thời gian, Tam Hoa nương nương đã hóa thành hình người, nhưng thói quen của mèo vẫn không thay đổi, nàng vẫn thích đi dạo trên mái hiên dùng để tránh mưa.

Thời gian ăn tết năm nay vậy mà lại phù hợp, mấy ngày sau năm mới cũng là lập xuân

Sau lập xuận chính là lập thu ở Dật Đô, vậy là đã gần qua 2 mùa thu đông.

Có thanh âm vọng xuống từ trên đỉnh tường viện.

"Chúng ta sẽ rời đi sao?"

Tống Du ngẩng đầu lên nhìn, thấy một tiểu cô nương đi chân trần đang đứng trên đỉnh mái hiên, đỉnh mái hiên vốn vừa hẹp lại còn trơn, nàng lại đứng ở đấy vô cùng ổn định, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống hắn.

Con mèo này thật sự là có một đôi tuệ nhãn.

"Lại nói, Tam Hoa nương nương đừng hóa thành hình người khi đang đi trên mái hiên, sẽ bị người khác xem là yêu quái đấy."

"Tam Hoa nương nương cũng là yêu quái."

"Sẽ ảnh hưởng đến hàng xóm."

"Trong phòng bên này không có người."

"Nhưng việc này là không lễ phép."

"Được rồi."

Tuy là nói như thế, nhưng lại không có ý gì là muốn xuống, chỉ tiếp tục nhìn hắn chằm chằm:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK