Mục lục
Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc nghe tiên sinh nói lời này, ngữ khí lại có vẻ dửng dưng, tựa như cảm thấy đây cũng chỉ là chuyện qua quýt bình thường, hoàn toàn không đem thời gian hai mươi năm coi là chuyện đáng kể.

Du Tri Châu nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần.

Lúc này từ biệt, chính là kiếp này khó gặp lại?

"Tiên sinh đi thong thả."

"Đa tạ chư công."

Hai bên đối diện nhau thật sâu thi lễ.

Lập tức Tống Du dẫn ngựa rời đi, càng đi càng xa.

Trong lòng những người đứng lại dõi theo bọn họ đều cảm thấy thật kỳ diệu.

Hồi tưởng lại những gì tiên sinh đã làm ở Dật Đô trong sáu tháng qua, vô luận là bên trên Kim Dương Đạo diệt trừ quỷ sương mù, hay là ở trước điện Phật Tổ hỏa thiêu yêu tăng, hoặc là trợ giúp bắt được ảo thuật tặc nhân ở hội chùa, cách nửa cái thành Dật Đô giáng lôi bổ người, đối với danh lợi đạm bạc, tiêu dao thoải mái, thường ngày bọn họ cũng đã gặp qua nhiều người có đạo hạnh có bản lĩnh, giống như vị Quảng Hoành đại sư kia, nhưng một vị cao nhân như tiên sinh, liệu có ai đã từng được gặp?

Bên trong cố sự của những vị thần tiên nơi phàm trần sợ cũng không gì hơn thế.

Thần tiên như vậy, nên được ghi lại vào trong sách vở.

...

Khi đám mây bay trên bầu trời, mặt trời tỏa sáng.

Một người, một mèo, một ngựa ra khỏi cửa thành.

Ngựa này không có dây cương, Tống Du cũng không cần dây cương, chỉ thấy hắn đi về phía trước, con ngựa liền yên lặng đi theo phía sau, bên cạnh còn có một con mèo, cũng là nhu thuận đi theo, người bên ngoài nhìn thấy cũng chỉ cảm thấy thần kỳ.

Phía trước là thiên sơn vạn thủy, không thể đoán trước.

Tuy nhiên con đường này vừa trắc trở lại dài dòng, trên cuộc hành trình này, Tống Du chỉ duy trì một nội tâm yên tĩnh, từng bước một tiến về phía trước.

Ngoài thành là đường đất vàng, trãi dài đến cuối tầm mắt.

Hai bên đường là nông điền và thôn xá, phong cảnh thanh tú.

Bên đường là bụi cỏ khô vàng, theo mặt trời mọc, hạt sương bốc hơi, mặt đất dày đặc bụi, mỗi một bước chân giẫm xuống đều sẽ khuấy động một đám bụi đất. Tống Du rất thích loại cảm giác này, cái này tạo ra hiệu quả thị giác cho mỗi bước đi của hắn, cũng bởi vậy càng trở nên rõ ràng chân thực hơn.

Tam Hoa nương nương vẫn như cũ chạy tới chạy lui, ở chỗ này nghe một chút, ở chỗ kia ngửi một chút, có khi lại lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.

"Chúng ta giống như đã đi qua nơi này.”

"Tam Hoa nương nương thông minh hơn người."

"Chúng ta tại sao lại muốn trở về?"

"Chỉ có một đoạn đường ngắn này là lặp lại.'

"Chúng ta sẽ đi đâu?"

"Đi về phía đông."

"Phía đông là bên nào?"

"Nơi mặt trời nhô ra vào lúc sáng sớm"

"Qua bên đó để làm gì?"

Mèo Tam Hoa một bên bước từng bước nhỏ đi theo hắn, một bên nghiêng đầu lên nhìn hắn: "Ngươi muốn đi tìm nơi mặt trời xuất hiện sao"

"Không phải."

"Vậy ngươi đi tìm cái gì?"

"Đi tìm nơi có kỳ quan phong cảnh, đi tìm nơi có dân cư chất phác thật thà, đi tìm thần tiên trong truyền thuyết, đi tìm những sinh linh chỉ có trong chuyện xưa, đi xem tất cả những địa phương đặc sắc kỳ diệu của thế giới này."

"..."

Con mèo nhỏ nghiêng đầu nhìn hắn thật lâu, tiêu hóa thật lâu, mới hiểu được ý hắn, lập tức nói: "Trong miếu có thần tiên, Tam Hoa nương nương trước kia cũng là thần tiên."

"Bọn họ..."

Tống Du lắc đầu cười cười: "Bất quá là quan quỷ [1] thôi."

"Vậy ngươi nói xem cái gì là thần tiên?"

"Khó mà nói."

"Ngươi cũng không biết?"

"Ta chưa thấy qua."

"Vậy ngươi còn đi tìm.”

"Chưa thấy qua mới muốn đi tìm."

Thế giới này không phát triển như kiếp trước của hắn, nhưng cũng có không ít chỗ kỳ diệu, cho dù Tống Du đã đợi tại đạo quan nữa đời rồi, cũng đã được chứng kiến một phần trong số đó, nhưng hắn vẫn cảm thấy không nên chỉ như thế, cho nên nghĩ hay là đi nhìn thêm càng nhiều kỳ quan phong cảnh, càng nhiều đồ vật vừa huyền diệu vừa thú vị hơn nữa.

Lần này lại xuất phát, không thể nghi ngờ là dễ chịu hơn lúc trước rất nhiều, thứ nhất là có thêm Tam Hoa nương nương làm bạn, thứ hai là đồ vật đều đã chuẩn bị đầy đủ, thứ ba là nhiều thêm một con ngựa, chí ít không cần phải tiếp tục cõng bọc hành lý, cứ việc tay không mà đi, vậy là càng có nhiều tinh lực hơn để cảm nhận trên mỗi bước đi.

Đến xế chiều, đã đến trên Kim Dương Đạo.

Cổ đạo có cổ thụ [2], che nắng lại che mưa.

Vừa vặn thời tiết hôm nay cũng tốt, đi trên một con đường rợp bóng cây như này, ánh nắng mờ mờ ảo ảo, lốm đốm lấm tấm, chậm rãi mà bước đi, chân đạp lên bên trên một tảng đá xanh, trước mắt lúc sáng lúc tối, bóng râm vừa bao phủ không bao lâu thì cả người đã bị ánh sáng chiếu vào, tiếng móng ngựa vang lên lọc cọc bên tai, trong lòng thong dong, không lo đường dài ngàn dặm, không sợ gió mưa, cảm giác cũng trở nên đẹp vô cùng.

Đi không bao xa, lại gặp một quầy bán trà, người dừng chân ở đấy cũng không ít.

Mặc dù con đường này cũng gọi là là Kim Dương Đạo, nhưng sau khi đi qua Dật Đô, đã không còn là đoạn đường trước đây hắn từng đi qua, quầy bán trà này cũng không còn là quầy bán trà khi ấy.

Vừa vặn có chút mệt.

Tống Du dẫn ngựa đi qua, dừng lại trước sạp trà.

"Cho một bát trà."

Còn nói bổ sung thêm một câu:

"Trà ngon."

Chú thích:

[1] quan quỷ: quỷ có chức trách, như kiểu Hắc Bạch vô thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK