Vị tiên sinh kia không sợ, là bởi vì người ta có bản lĩnh đi lên dây sắt cắt ngang vách núi như giẫm trên đất bằng. Mình thì sao? Vị tiên sinh kia không có ngã chết, cũng bởi vì có bản lĩnh. Mình thì sao? Buộc lại eo cũng chưa chắc bảo hiểm. Thôi Nam Khê lại bắt đầu căn nhắc vấn đề muốn nửa đường bỏ cuộc hay không. Thật vất vả đi đến hiện tại, chẳng lẽ muốn trở về? Mình mặc sức tưởng tượng thật lâu con đường Tầm Tiên, chẳng lẽ giống như phàm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.