Trước kia ở đạo quán xuống núi giải quyết vấn đề cho thôn dân phụ cận, thôn dân cũng cung kính như vậy, mà hắn từ rất nhiều năm trước đã hiểu được một đạo lý ——
Đôi khi chấp nhận lòng tốt của người khác thực sự là một biểu hiện rộng lượng, chớ nói chi là lời cảm ơn.
"Phù..."
Sáng sớm trong núi, không khí tuy hơi se lạnh nhưng trong lành, thổi một hơi vào chén, nhất thời thổi ra một lớp sương trắng dọc theo mép chén. Bánh bột ngô khô cứng, vốn định nhúng vào trong nước để ăn, nhưng sau khi ngủ một đêm ở trong núi, có một chén nước nóng để uống cũng là một chuyện thoải mái.
Nhấp một ngụm, ấm áp từ cổ họng đến phổi.
Thương nhân dẻo miệng, lúc ăn điểm tâm nói chuyện vài câu, Tống Du cũng hiểu rõ bọn họ hơn một chút.
Lúc trước biết bọn họ là thương nhân buôn bán trà ở Dật Châu, cũng biết Dật Châu là đầu mối quan trọng trong thị trường buôn bán trà ngựa, hiện giờ lại từ trong miệng bọn họ biết được, mấy năm gần đây, mặc dù giá thu mua lá trà theo quy định của triều đình ở các nơi không thay đổi, nhưng khi đến địa phương cụ thể, lại càng ngày càng giảm xuống thấp theo từng năm, vì thế không ít thương nhân buôn bán trà bị bức bất đắc dĩ, có người lựa chọn vận chuyển lá trà đến Dật Đô bán cùng với Trà mã ty [2], có người thì mạo hiểm, đến Dật Đô bán cho thương nhân chuyên môn thu trà cho quốc gia ở phía tây.
1] là một chính sách và hệ thống thương mại truyền thống giữa các nhóm dân tộc Hán và Tây Tạng trong lịch sử miền tây Trung Quốc nhằm trao đổi trà chính thức lấy ngựa của các dân tộc thiểu số ở Tây Tạng và những nơi khác. Buôn bán trà ngựa là hình thức buôn bán thương mại chính giữa nội địa và khu vực biên giới.
[2] được thành lập vào thời nhà Tống, là một tổ chức cổ đại chịu trách nhiệm thu mua trà để cống nạp cho hoàng cung và quản lý các giao dịch hoán đổi trà-ngựa.
Về phần bọn họ là loại nào, bọn họ không nói, Tống Du cũng không hỏi.
Nhóm thương nhân này còn muốn mời Tống Du đi Dật Đô với bọn họ, đại khái là muốn báo đáp ân cứu mạng đêm qua. Nhưng Tống Du đi đường từ trước đến nay tùy tâm sở dục, muốn dừng ở đâu thì dừng ở đó, muốn đi lúc nào thì đi, nếu cứ nhất định phải đi chung một đội với bọn họ, vừa liên lụy đến bọn họ, cũng liên lụy đến mình, vì thế trực tiếp từ chối, chỉ bảo bọn họ một đường cẩn thận, chớ có ở qua đêm ở hoang sơn dã lĩnh.
Uống nước ăn lương khô xong, liền đến lúc chia tay.
Điều thú vị là sau khi ăn xong, tiêu sư họ Trần kia còn dẫn theo sư đệ vào rừng kiếm một ít củi không quá ướt, chặt thành từng khúc đặt ở góc đình xá, có thể coi như bù lại số lượng đã đốt tối hôm qua, có lẽ phơi hai ngày, cũng sẽ khô.
Tống Du ở bên cạnh nhìn, như có điều suy nghĩ.
Tiếp theo thương nhân họ Lý lại lấy ra một túi tiền nhỏ, cung kính đưa tới trước mặt hắn, nói là tạ lễ.
Thay vì nói là cung kính, không bằng nói là có ý tứ.
Thế đạo này yêu quỷ này không hiếm thấy, dân gian cũng có nhiều người bắt yêu trừ quỷ, một số chùa chiền cũng làm loại hình kinh doanh này, đây cũng không phải là một ngành nghề kỳ lạ, vì thế trả tiền cũng trở thành một chuyện hết sức bình thường.
Người thản nhiên không câu nệ tiểu tiết.
Mà nhìn thấy Tống Du nhận lấy túi tiền, nhét vào trong ngực, thương nhân họ Lý cùng mọi người phía sau mới thở phào nhẹ nhõm.
"Các thương nhân buôn bán trà Ngô Sơn chúng tôi ở Dật Đô đều có cửa hàng, ngay ở tây thành, chỉ cần hỏi thăm cửa hàng trà Ngô Sơn là được. Tiên sinh đến Dật Đô, nếu như có nơi cần đến, bất kể là muốn tìm một người dẫn đường, hay là làm chút chuyện gì, xin cứ việc tới tìm chúng tôi. ”
"Đi thong thả.”
Tống Du ngữ khí nhu hòa mà lãnh đạm.
"Tiên sinh không cần tiễn.”
"Tiên sinh không cần tiễn..."
Các thương nhân chất hàng lên và vội vã rời đi.
Hôm qua đi được đoạn đường quá ngắn, nên hôm nay phải đi bù lại.
Trong lúc nhất thời trong đình chỉ còn Tống Du.
Lúc này mặt trời mới ló dạng, bỗng chốc phía chân trời lóe lên một màu xanh thẳm, ánh sáng từ dưới những đám mây nghiêng nghiêng đánh tới, như có hình có dạng, từng tia sáng lung linh, ban đầu khi chiếu vào mặt không có độ ấm, nhưng rất nhanh sẽ trở nên ấm áp.
Có vẻ như đó là một ngày đẹp trời.
"Dật Đô..."
Tống Du ngẩng đầu nhìn trời, nhỏ giọng thì thào một câu, cũng cõng hành lý, tiếp tục xuất phát.
Không lo ngàn dặm đường, tự có gió thổi đến.
Chỉ thấy những cây bách cổ thụ bên đường như được gột rửa trong nước, trên cành còn đọng những giọt nước, óng ánh trong suốt, thỉnh thoảng sẽ nhỏ xuống. Buổi sáng nay vẫn còn sương sớm, nhìn từ xa từng khóm mây lặng lẽ tích tụ trong thung lũng, nhưng nhìn gần, Thúy Vân hiên mờ ảo khiến con đường cổ kính thoáng qua như vô tận, rồi dần tan biến trong ánh ban mai.
Đoạn đường này sẽ không còn quỷ Sương náo loạn nữa.