"Vậy phải xem Tam Hoa Nương Nương muốn học tới trình độ nào. Pháp thuật trên thế gian vốn không hạn mức cao nhất, thuật pháp Ngũ Hành lại phân rất nhiều nhánh, dựa theo pháp thuật Phục Long Quan ta tu tập, Tam Hoa Nương Nương có thể học thuật phun lửa trước. Miệng phun Hỏa Diễm là thủ đoạn đông đảo yêu quái đạo nhân đều biết, học tốt rồi, sẽ không cần phải phun lửa nữa, chỉ cần phun một ngụm khí là có thể đốt cháy vật thể, nếu luyện đến mức tinh thâm, đưa tay chỉ một cái, lửa liền bùng lên, nếu Tam Hoa Nương Nương có thể ở trên con đường này nghiên cứu trăm ngàn năm, có lẽ Hỏa Dương Chân Quân cũng phải nhường đường cho ngươi ."
"Trăm ngàn năm!"
Mèo Tam Hoa mở to hai mắt.
"Nếu chỉ học để phun lửa, không cần phải dùng thời gian lâu như vậy. Có lẽ tầm năm ba tháng, hoặc khoản một năm hai năm, là học xong rồi." Tống Du cười cười, "Cũng có người thường phải học mười mấy hai mươi năm."
"Mười mấy hai mươi năm?"
"Đó là nghệ sĩ xiếc giang hồ, bản thân chưa có đạo hạnh, mới phải chậm rãi mài. Tam Hoa Nương Nương đã hóa hình thành tinh, tất nhiên là không cần dùng lâu như vậy."
"Một năm hai năm?"
"Ta sẽ dạy Tam Hoa Nương Nương thật tốt."
"Ngao."
Đúng lúc này, bên ngoài lại có tiếng đập cửa.
"Cho hỏi."
Tống Du xoay người đi mở cửa.
Bên ngoài chính là người đã đến vào đêm qua .
"Chào buổi sáng tiên sinh."
"Chào buổi sáng."
Người này bưng lấy tấm nỉ từ trong tay Gia nhân.
"Tri Châu nhà ta nói, cảm tạ tiên sinh đêm qua chỉ điểm sai lầm, Tri Châu nhà ta đã hoàn toàn tỉnh ngộ, từ đây về sau quyết tâm không theo đuổi tiên đạo trường sinh nữa, chỉ an tâm vì dân làm việc. Nhận được tiên sinh chỉ điểm, Tri Châu nhà ta vốn nên tự mình đến đây nói lời cảm tạ, chỉ là hồ đồ nửa đời, thực sự không còn mặt mũi nào lại đến gặp mặt tiên sinh. Muốn tặng tiên sinh một chút lễ vật, lại không biết nên tặng cái gì, nghĩ đi nghĩ lại, thấy mùa đông sắp tới, phía bắc hạ hàn khí, vừa vặn hôm trước ngẫu nhiên có được một cái giường nỉ không tồi từ phương Tây, lập tức ra lệnh tiểu nhân đưa tới tặng tiên sinh. Không nói đến việc chống đỡ qua ngày đông giá rét, cũng có thể bày ở trong phòng, ra vào giẫm lên, ngồi tu hành, mùa đông cũng thoải mái một chút."
Người này cúi người thật sâu, hai tay dâng lên.
"Kính xin tiên sinh nhận lấy."
"..."
Tống Du nhìn tấm nỉ được xếp chỉnh tề trên tay hắn, qua một lúc sau mới quyết định tiếp nhận.
"Thay ta cám ơn Tri Châu."
Gia nhân thấy hắn không từ chối chút nào, dường như không giống với tưởng tượng của hắn, không khỏi sửng sốt một chút, lúc này mới vội vàng lại khom người:
"Đa tạ tiên sinh."
"Mong Tri Châu thật sinh vì dân [1], lưu danh Thanh Sử đi."
"Tiểu nhân nhất định bẩm báo lại."
Trong tiếng kẽo kẹt, cửa gỗ chậm rãi đóng lại.
Thời điểm quay người, lại thấy có gió thu tiến vào trong viện, muốn đem giấy tuyên trên bàn đá dưới cây Hoàng Mai kia nhấc lên, mèo Tam Hoa đang đứng bên cạnh bàn đá, một cái móng vuốt ấn lên giấy tuyên, ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm.
Lúc Tống Du đi qua, nó liền nói với hắn: "Đạo sĩ, mèo ngươi họa muốn bị gió thổi đi."
"Đã có Tam Hoa Nương Nương ở đây."
"Đa tạ Tam Hoa Nương Nương đi."
"Đa tạ Tam Hoa Nương Nương."
"Không cần phải khách khí."
"..."
Tống Du lắc đầu cười cười, lúc này mới mở tấm nỉ trong tay.
Dường như được ép thành từ lông cừu, không dày, nhưng sờ lại thấy rất ấm.
"Là một tấm vải!"
"Là lông cừu."
"Để làm gì?"
"Cho Tam Hoa Nương Nương dùng giữ ấm."
"Cho ta?"
"Đúng vậy."
Vừa lúc thời tiết lạnh, mèo sợ lạnh thích ấm, đem nó bày ở một bên trong phòng, lúc tu hành có thể ngồi ở phía trên, lúc vây lò pha trà cũng có thể ngồi ở bên trên, Tam Hoa Nương Nương ra ra vào vào chân nhỏ cũng không lạnh.
Tri Châu tặng lễ này xem như có chút dụng tâm.
Khối nỉ này cho dù có tốt đến đâu, cũng không được tính như quá quý giá, mặc dù không có văn khí tao nhã của tự họa mặc bảo, nhưng cũng không thể xem là đồ vật quý giá, là vật bình thường vẫn có thể dùng dược, giữ ấm cũng tri kỷ. Nếu dùng để tặng cho bạn tốt bình thường, mùa đông dựa vào nó sưởi ấm, sợ là thường có thể nhớ tới nó đến từ đâu.
TTrong những bài thơ tống du kiếp trước kiếp này đọc qua, có không ít nhà thơ lúc lạnh giá sưởi ấm viết lên giấy đồ vật do bạn bè tặng. Tại mùa đông có thể cảm nhận được ấm áp đến từ bạn bè, đương nhiên là một chuyện tốt.
"A..."
Nhận lấy mà không trả lễ thì không hay.
Tống Du nhìn trái nhìn phải, chỉ nhìn thấy bức tranh trên bàn đá kia, nghĩ một chút liền nói với Tam Hoa Nương Nương:
"Tam Hoa Nương Nương, mượn một nhúm lông."
"Dùng làm gì?"
"Dùng trả lễ."
"Trả lễ gì?"
"Dùng để đổi tấm nỉ cho Tam Hoa Nương Nương."
"Muốn mượn bao nhiêu?"
"Một nhúm."
Tay Tống Du đã vươn tới trên người mèo Tam Hoa.
Mèo Tam Hoa vẫn ngồi xổm trên bàn đá, duy trì không đổi một cái tư thế giơ móng vuốt ấn giữ bức họa, nhưng đầu lại cúi xuống nhìn chằm chằm tay của hắn, giống như là tùy ý để hắn kéo, lại sợ hắn kéo nhiều.
"..."
Ít nhất cũng lấy mất mười mấy cây.
Tống Du nắm ở không trung lắc lắc, tiện tay quăng ra.
"Hô..."
Âm thanh cực nhẹ.
Một nhúm lông nhỏ kia liền nổ tung một đoàn pháo hoa nhỏ trên không trung, lưu lại một đám khói xám, tất cả đều chui vào bên trong bức họa kia.
Con mèo trong tranh dường như cũng có thêm vài phần huyền diệu.
Mực ướt đã khô, thần vận dần dần hiện ra.
Tống Du cầm lên, tinh tế xem đi xem lại, không nói đến kỹ thuật hội họa, con mèo này ngược lại rất sống động. Nhưng hắn cũng không có ý tự đắc, trong lòng biết rõ, chẳng qua là tạo hóa lấy được từ Khổng đại sư.
Chú thích:
[1] Thật sinh vì dân: thật sự làm được những gì hắn đã nói, trở thành một người sinh ra vì dân chúng [tôi sợ tôi edit tối nghĩa quá mọi người khó hiểu, mà ghi rõ ra thì tôi cảm thấy mất hay nên tôi chú thích ở đây nhé]