"Tam Hoa nương nương biết không? Trên trời mỗi vì sao đều là một nơi giống như thế giới chúng ta đnag ở, chỉ là có nơi có người, có nơi không có người. Có lẽ lúc chúng ta ngắm sao, trên ngôi sao cũng có người nào đó đang ngửa đầu nhìn chằm chằm chúng ta."
"Nơi có người cũng có mèo sao?”
"Hơn phân nửa là có."
"Chỗ không có người thì sao?"
"Có lẽ có."
Tống Du nhỏ giọng trả lời, tâm càng ngày càng tĩnh.
Tam Hoa nương nương có một loại tư duy siêu thoát so với con người bình thường, mỗi khi hắn nói với nàng cái gì, câu trả lời của nàng hoặc vấn đề của nàng luôn luôn làm hắn cảm thấy kỳ diệu mười phần, lại để cho hắn cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Tống Du nhỏ giọng hỏi: "Ngôi sao trông đẹp không?"
"Rất đẹp."
"Dưới núi nhiều cây, không nhìn thấy sao đâu."
"Nơi này nhìn thấy."
"Đây chính là ý nghĩa chúng ta leo lên đây."
"Đúng a."
Tam Hoa nương nương ngửa đầu, trông mong ngắm mấy ngôi sao nhỏ lấp lánh.
Nàng cảm thấy sao nhỏ thật là xinh đẹp, sáng lung linh lóng lánh.
Để nàng nhịn không được muốn đưa tay bắt lấy.
Mà nàng cũng thật vươn tay, ở trước không trung lắc lắc, ngoắc ngoắc.
Nếu như là vì ngắm sao mà leo lên, mặc dù vất vả, còn không thể leo cây bắt chim, hình như còn rất xứng đáng.
Lúc này lại nghe thấy thanh âm của đạo sĩ kia:
"Tam Hoa nương nương."
"Hửm?"
Tam Hoa nương nương đột nhiên có cảm giác, bỗng nhiên thả tay xuống, nghiêng đầu sang chỗ khác.
Chỉ thấy đạo sĩ kia thở dài rồi nói:
"Trước kia ta cũng không thích thế giới này."
"Vì cái gì?"
"Có rất nhiều Nguyên nhân."
"Vì cái gì?"
"Bởi vì thế giới này nguyên thủy lạc hậu. Không có thành thị đèn đuốc sáng trưng, không có giao thông tiện lợi, không có mạng lưới đặc sắc, không thể “chân không bước ra khỏi nhà mà biết chuyện thiên hạ”, không thể ăn hết tất cả mỹ thực đặc sắc của khắp nơi dù chỉ ở trong một tòa thành thị, đồ ăn cũng nhiều thứ không thể ăn. Trong thành ban ngày thối hoắc, khắp nơi đều là phân và nước tiểu, y phục của người đi đường phần lớn là phế phẩm lưa thưa lấm bẩn. Trời vừa tối, nếu không có tiền thắp nến, cũng là một mảnh đen như mực, dù cho thắp nến cũng chỉ có thể chiếu ra một đóm sáng nhỏ le lói trong bóng đêm, thế giới này cũng là giống y như vậy, tối đen như mực mơ mơ hồ hồ, trừ pháp thuật quỷ thần, phong cảnh tự nhiên, ta không biết nơi này có chỗ nào đặc sắc."
"Ban đêm không tối! Còn có thể bắt con chuột chơi!"
"Ngươi xem, đưa một phong thư còn khó như vậy."
"Đưa tin cũng là khó như vậy."
"Cũng bởi vì thế giới này lạ lẫm ngu muội. Lúc ta vừa tới, khắp nơi đều nhìn không quen, mà thế nhân ngu muội, dù là người đọc sách, dù là hiền giả, tư tưởng cũng bị vây ở thời đại này, tuyệt đại đa số người không phải thích chà đạp người khác, cũng là quen bị người khác chà đạp, hoặc là cả hai loại đều có, nhiều khi ta kỳ thật rất không muốn cùng bọn họ trò chuyện."
Tống Du nằm ngắm sao, trên mặt cũngg không có ngạo mạn, chỉ có sự dửng dưng như thường lệ.
Tam Hoa nương nương lần này nói trắng ra:
"Nghe không hiểu."
Tống Du nghe vậy cũng chỉ cười cười.
Đây chính là nguyên nhân hắn sẽ nói cho nàng nghe a.
Chẳng biết từ lúc nào Tam Hoa nương nương đã biến trở lại thành mèo, từ bên kia bò qua đến bên Tống Du, leo lên thân thể của hắn, dẫm đến thân trên của hắn ngứa ngáy, lại chạy đến một bên khác, dùng móng vuốt nhỏ của nàng sờ mặt của hắn.
Móng vuốt buốt lạnh, còn mang theo chút bùn cát.
"Đạo sĩ ngươi không vui."
"Cũng không hẳn."
"Đó là cái gì."
"Chỉ là có chút cảm khái."
"Vậy ngươi nói —— "
"Ừm?"
"Ngôi sao nhỏ có cảm thấy được chúng ta xem nó không?"
"Có lẽ."
Tam Hoa nương nương đang an ủi hắn.
Đôi mắt xem không hết được bầu trời đầy sao này, đống lửa bên người tiếp tục đốt cháy, có tiếng vang lốp bốp, cách đó không xa hồng mã nằm gặm cỏ, âm thanh nhấm nuốt từng chút từng chút nghe thế mà cũng rất thoải mái dễ chịu.
Gió nhẹ, thì thầm, đều làm tâm người ta an tĩnh.
Trước kia sư phụ từng nói phía dưới sự ôn hòa dửng dưng bên ngoài của hắn, cất giấu sự ngạo mạn đối với toàn bộ thế giới này.
Kỳ thật đây là điều khó tránh khỏi.
Tống Du chưa từng phản bác điều đó, cũng nỗ lực thu liễm.
Tuy nhiên đó cũng chỉ là chuyện lúc trước, sau khi đến thế giới này, theo năm tháng trôi qua, tuổi tác tăng lên, hắn cũng dần dần nghĩ rõ ràng.
Nếu kiếp này đã chú định khó có thể trở về, hắn chỉ có thể thử nỗ lực dung nhập nơi này, cố gắng đem lòng mình buông ra, tiếp thu thế giới này, làm tầm mắt của mình cũng buông ra, nỗ lực nhìn ngắm, đi thể hội điểm đặc sắc tinh mỹ của thế giới này.
Không biết nó có nơi nào đặc sắc, vậy thì đi tìm. Nghĩ không ra nó có chỗ nào tinh mỹ, hấp dẫn, vậy thì phải đi xem cho biết.
Lần này du ngoạn, trăm sông ngàn núi, thế sự nhân tình, không có mục đích gì khác, hắn chỉ hi vọng cả đời này có thể trôi qua đặc sắc một chút, thú vị một chút, không phụ một đời này.
Thật may mắn ——
Vừa mới lên đường, đã có thu hoạch không nhỏ.