"Nghi trượng của Tri Châu đại nhân chỉ có ngần ấy người như vậy thôi sao? Năm nay đã xảy ra việc gì à? Năm ngoái đoàn người kéo dài phải đến tận nữa dặm!”
"Ai mà biết được."
Tống Du nghe xong, chỉ mỉm cười.
Bỏ qua nghi trượng của Tri Châu, đi thêm vài bước về phía trước đã có thể nhìn thấy Miếu Nhạc Vương.
Chỉ thấy bên ngoài Miếu Nhạc Vương người người chen chúc nhau, tràn đầy đầu người nhúc nhích, trên đỉnh miếu khói xanh như mây, một trận thanh âm đánh trống thổi sáo cũng từ hướng kia bay tới. Đường phố trở nên rất đông đúc. Mà mỗi con hẻm lấy Miếu Nhạc Vương làm trung tâm đều vây đầy thương nhân, bày các quầy bán hàng, không bán hàng thì chính là biểu diễn xiếc, biển người mãnh liệt, cơ hồ chen chúc đến không nhúc nhích được.
Người còn chưa tới, đã nghe thấy tiếng gào to ở phí xa.
"Đi giang hồ lưu lạc giang hồ, bán lấy tiền không bán lấy tiền, người đi ngang xin tập trung lại đây, mọi người đi qua thưởng thức, chỉ nhìn không thu tiền.”
"Con đường bảo địa, trong ngực không có tiền, bụng kêu loạn, ta chỉ có thể đến bán chút thảo dược.”
"Thảo dược, lớn lên cao, mười người đi hái, chín người đem mạng tiêu..."
Tống Du cũng giống như những dân chúng khác, nhịn không được dừng chân tại chỗ, nghe tiếng người thuận miệng rao vừa dí dỏm lại hài hước, bên miệng lộ ra ý cười.
Chính là phải có những thứ này, mới náo nhiệt mà.
"Tam Hoa nương nương theo sát ta."
"Mua ngựa ở đâu?"
"Không biết, trước đi tìm."
”Tốt!”
Hai thân ảnh một lớn một nhỏ đi về phía có đám người dày đặc nhất.
Một đường này thật sự là được mở rộng tầm mắt.
Có biểu diễn tạp kỹ.
Ném đĩa ném bát, bò trên cột thẳng đứng, đi trên dây thép, chui vòng lửa, súng sắt cắm vào cổ họng, dây sắt siết cổ, phần lớn đều là bản lĩnh khổ luyện.
Có một con khỉ diễn xiếc.
Người huấn luyện cùng con khỉ phối hợp ăn ý, một người dạy khỉ làm việc, một khỉ giả ngu hài hước, người huấn luyện dùng đao uy hiếp, con khỉ kia lập tức nhận tội, chờ lúc người huấn luyện không để ý, lại đoạt đao tạo phản. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được đây là kịch bản đã sớm được dàn dựng tốt, nhưng diễn tự nhiên, cũng có thể chọc cho mọi người cười ha ha.
Có chơi Thần Tiên Tác.
Một sợi dây thừng ném lên trời, bên trên lập tức có mây khói che khuất, dây thừng lập tức trở nên thẳng tắp, mà người lại có thể theo sợi dây này bò lên trên. Người kia càng bò càng xa, thân ảnh đã dần dần khó thấy, mãi cho đến lúc bò đến giữa mây mù, người cũng đã biến mất, sợi dây thừng kia lại rơi xuống trước mắt bao người, mây khói tản đi, đỉnh đầu nào còn có ai, chỉ lưu lại một mảnh tiếng kêu sợ hãi.
Có biểu diễn phun lửa.
Ban đầu uống dầu phun lửa, chỉ làm cho mọi người cảm thấy náo nhiệt, lại thêm một phần náo nhiệt cho hội chùa, nhưng rất nhanh người vây xem liền phát hiện không chỉ có như thế —— dầu trong miệng người nọ đã sớm phun sạch sẽ, nhưng chỉ cần hắn ghé vào trước đuốc phun một hơi, hỏa diễm lại bùng lên như rồng.
Về sau dứt khoát không dùng đuốc, miệng rỗng phun lửa.
Mọi người lúc này mới hiểu được, đó là bản lĩnh thật sự.
Vì thế đồng bạc rơi đầy đất phát ra âm thanh đinh đang.
Có biểu diễn ảo thuật.
Một cái chậu rỗng, đảo mắt có thể biến ra chim, cá cùng rắn, vung tay lên lần nữa, lại có thể làm cho chúng nó đột nhiên biến mất. Không khác gì ảo thuật của hậu thế, vị sư phụ đang biểu diễn này cũng phải lấy một miếng vải để che chắn, không phải thủ đoạn che mắt khéo léo thì cũng là thủ pháp tinh diệu lại nhanh chóng.
Tống Du mỗi khi đến một nơi đều dừng chân một lát.
Mà Tam Hoa nương nương mới đầu còn tâm tâm niệm niệm mua ngựa, dần dần cũng bị những trò ảo thuật này hấp dẫn, chỉ nhu thuận đi theo bên cạnh Tống Du, nàng mở to hai mắt, nhìn chằm chằm những màn biểu diễn náo nhiệt này.
Mỗi khi có người đến xin tiền thưởng, Tống Du cũng không bao giờ lảng tránh, ít nhiều cũng cho mấy đồng.
Bình thường chỉ có người giang hồ mới hào phóng như vậy.
Cũng không phải người giang hồ có tiền, là người giang hồ biết đi giang hồ khó khăn, lại chú ý những thứ này, cho nên hoặc là không nhìn, nếu nhìn, có quẫn bách cũng phải cho một chút gì đó.
Chỉ là xem xong vừa chuẩn bị đi, Tống Du chợt cảm thấy khác thường, đưa tay sờ vào trong ngực, nửa xâu tiền treo trên cổ vẫn còn, nhưng hai khối quan ngân lại không cánh mà bay.
“......”
Điều này cũng thú vị.
Tống Du lại quay về, nhìn về phía người trung niên vẫn còn đang biểu diễn ảo thuật, biểu diễn thuật khuân vác.
Lại nhìn xung quanh, mọi người vẫn đang cổ vũ liên tục.
Cho dù là khách sạn ở bên cạnh cũng có người ném tiền xuống.
Hắn không nói gì, chỉ chờ đợi ở đây một hồi.
Đi dạo lâu như vậy, sớm đã qua giữa trưa, những người giang hồ biểu diễn xiếc này lần lượt dừng lại, nói muốn chuẩn bị ăn uống, quần chúng vây xem cũng dần dần tản đi.
Lúc này Tống Du mới đi về phía nghệ sĩ giang hồ kia.
Người này khoản tầm ba bốn mươi tuổi, lớn lên cao to vạm vỡ, mặt mày hung ác, lúc này đang cùng mấy thủ hạ cùng nhau bưng chén cơm khô.
Ăn đến khá ngon miệng, còn có một miếng thịt luộc lớn trong bát.
"Bữa cơm của túc hạ thật phong phú."
Tống Du đứng trước mặt hắn, mỉm cười nói.
Nghệ sĩ giang hồ ngẩng đầu nhìn theo cái bóng, thấy đây là một thanh niên dẫn theo một tiểu cô nương, không khỏi sửng sốt một chút, vẻ mặt ngây ngốc hỏi: "Khách quan tìm ta có chuyện gì? Chúng ta phải ăn xong mới có thể bắt đầu. ”
"Không phải đại sự gì." Tống Du Khách khí nói, thanh âm không cao, "Chính là vừa rồi ở chỗ này xem đủ thủ đoạn, trên người rớt chút bạc, không biết ngươi có nhìn thấy hay không. ”
"Ừ?"