“Về tới…”
Tam Hoa nương nương vừa nói xong, quay đầu nhìn lại, Tống Du đang từ sau lưng đi tới.
"Bổ Đầu vẫn còn chưa xong việc à?"
"Vừa có một vụ án khó, đến tìm tiên sinh xin thỉnh giáo."
Từ trước lập đông, sau khi Tống Du nghĩ thông suốt, đã không còn cố ý khắc chế những quan hệ qua lại này, từ đó phàm là gặp gỡ vụ án khó, cần thỉnh giáo, La bổ đầu cũng không tiếp tục tìm đến ly cung chùa miếu hoặc cao nhân ẩn sĩ khắp nơi, mà chính là trực tiếp tới cửa cầu vấn Tống Du. Tống Du đa số đều có thể cho ra trả lời. Mà ngày thường hắn mang chút đồ vụn vặt đến biếu, Tống Du cũng không cự tuyệt.
Hai người ở chung dần dần có chút ăn ý.
Lúc này cũng bảo hắn có gì cứ nói thẳng là được.
"Hôm nay nha môn tiếp được rất nhiều quý nhân báo án, nói là túi tiền bị mất trộm, phần lớn đều là trong lúc đang xem kịch, xiếc bị trộm mất." La bổ đầu nói rất cẩn thận, "Nói tới hội chùa vốn là rất loạn, có mấy tên tặc nhỏ trà trộn trong đó cũng là chuyện thường. Điều kỳ quái là, những quý nhân này chỉ bị mất cả thỏi bạc, còn bạc vụn và tiền đồng một chút cũng không thiếu, có một số người cất giữ rất cẩn thận, thậm chí có cả quan to quý nhân ngồi kiệu xuất hành, tất cả tiền tài đều đặt ở trong rương đặt bên trong kiệu, cũng đều bị trộm mất, đồng thời chỉ mất cả thỏi bạc chứ không mất bạc vụn."
"Bổ Đầu có hoài nghi chỗ nào hay người nào không..."
"Trong những người làm diễn xiếc giang hồ, có không ít người tay chân không sạch sẽ, cũng có không ít người có chút bản lãnh kỳ dị, La mỗ hoài nghi là những thuật sĩ giang hồ đó gây án." La bổ đầu lặng lẽ dò xét Tống Du, "Trong đó có một nhóm người diễn một trò tên gọi là Tam Tiên Quy Động, là loại ảo thuật làm vật bỗng dưng biến vật, không chỉ cùng án này có liên quan, mà đa số những quý nhân đến đây báo án, đều là bị mất trộm khi đang tập trung xem loại ảo thuật này, muốn hỏi tiên sinh, trên đời này có những loại phép thuật nào có thể cách không lấy vật qua đó trộm đi thỏi bạc chăng?"
"Có loại pháp thuật, có thể gọi tới hô đi, điều kiện học hà khắc, lưu truyền trong dân gian không nhiều, nhưng nếu học được cao sâu, liền có thể cách không lấy vật mà không làm cho chủ nhân phát giác, cũng có thể khiến cho vật biến mất mất tăm."
La bổ đầu tiếp tục dò xét Tống Du biểu tình.
Tiên sinh nhìn như chỉ đang trả lời vấn đề của hắn, nhưng hắn cùng tiên sinh ở chung mấy tháng nay, dựa vào ngữ khí trong thần thái của tiên sinh có thể nhìn ra, tiên sinh kỳ thật đã khẳng định suy đoán của hắn.
"Tuy nói thế, nhưng loại phép thuật này khó có thể khống chế, luật pháp lại nghiêm, nếu tìm không thấy chứng cứ, chúng ta tùy tiện bắt người, chỉ sợ cũng phiền phức."
"Đối với thuật này, người thi thuật nếu có khả năng ngàn dặm lấy vật, dù không ngàn dặm lấy vật, chỉ trăm dặm mười dặm lấy vật, hay dù chỉ là một dặm lấy vật, cũng không phải là thực sự làm ảo thuật biến nó mất đi." Tống Du nói, "Nếu tiền bạc là từ trên người bên cạnh lấy đi, coi như lấy được, cũng phải giữ trên thân mình."
"!"
La bổ đầu sắc mặt cứng lại, nhất thời hiểu ra, lập tức soạt một cái đứng thẳng người, hướng Tống Du ôm quyền.
"Đa tạ tiên sinh! Ta đây cáo từ!"
Nói xong liền hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.
Chỉ là đi tới cửa, hắn lại chợt quay đầu, mắt nhìn hướng rừng trúc, thật nhanh bỏ xuống một câu: "Tiên sinh mua ngựa trong chợ ở hội chùa sao? Nếu tiên sinh không tiện nuôi nó, nha môn có chuồng ngựa chuyên dùng để nuôi ngựa, tiên sinh khi nào cần có thể để tại hạ giúp tiên sinh đưa đến nha môn nuôi nấng, về phần tốn hao tự có triều đình cấp phát."
Tống Du không khỏi cười một tiếng, vội vàng cảm ơn.
Tiếng bước chân bên ngoài cấp tốc đi xa.
Hắn nhớ rõ lúc từ miếu Nhạc Vương trở về, người làm ảo thuật này còn chưa dọn hàng, cũng không biết La bổ đầu đi chuyến này có thể tìm được người hay không.
Sáng hôm sau.
Khi Tống Du mở mắt rời giường, bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện.
Đẩy cửa ra ngoài, hắn nhìn thấy La bổ đầu đang đứng trong rừng trúc, xác nhận là do Tam Hoa nương nương mở cửa cho hắn, hắn vừa sờ sờ bờm ngựa vừa nói chuyện với bé gái bên cạnh, chủ yếu là bé gái hỏi, hắn trả lời.
"Nhà của ngươi cũng có ngựa sao?"
"Nhà ta không có ngựa, nhưng nha môn có ngựa, vì vậy lúc muốn dùng thì có thể mang ra dùng."
"Nhiều lắm không?"
"Nếu chỉ tính ở huyện nha thì không nhiều. Tuy nhiên, ở dịch trạm thì có nhiều, tùy theo tình hình, nếu có việc cần gấp thì cũng có thể tạm thời mượn dùng. "
"Có tốt như ngựa của nhà ta không?"
"Cái này. . ."
La bổ đầu nhất thời ấp úng.
Nhìn dáng vẻ này, xem ra Tam Hoa nương nương dường như khá quen thuộc với hắn, việc này làm Tống du nhớ đến một số hộ gia đình có mèo cưng ở kiếp trước, nếu khách tới vào lúc tâm tình nó đang tốt, nó có thể thân thiết mà chơi đùa cùng khách, nhưng nếu là lúc tâm tình nó không tốt, nó sẽ nằm một chỗ không thèm nhúc nhích.
Hôm nay tâm tình của Tam Hoa nương nương có vẻ rất không tệ.
Thấy Tống Du đi ra, La bổ đầu lúc này mới có thể trốn khỏi ánh mắt lấp lánh của Tam Hoa nương nương, lập tức quay người hướng về Tống Du, chắp tay làm lễ:
"Tiên sinh tỉnh rồi?"
"Bổ Đầu sớm."
"Sáng nay ta đến đây là để báo tin vui cho tiên sinh" La bổ đầu nói, "Là tại hạ tới sớm, tiên sinh còn chưa đậy, vốn định đợi đến giữa trưa lại đến báo tin tức cho tiên sinh, bất quá... Đồng nhi của Tiên sinh mời ta ở lại nhìn con ngựa tiên sinh mới mua, tại hạ đành mặt dày mày dạn ở lại chờ tiên sinh."
"Là do người khác tặng!"
Tam Hoa nương nương nghe vậy lập tức sửa lại.