Mục lục
Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghệ sĩ giang hồ không hiểu: "Khách quan rớt bạc, nên đi báo quan mới đúng. Hội chùa này người nhiều nên có chút lộn xộn, khó tránh khỏi có chút tặc nhân trà trộn vào trong đó... Khách quan sẽ không cho rằng chúng ta biểu diễn một chút ảo thuật, là có thể biến đồ đạc vào hư không ư? Chẳng lẽ là muốn vu khống chúng ta? ”

Càng nói, hắn đã có chút tức giận.

Vốn thể trạng đã mạnh, sắc mặt cũng không tốt, một khi nhướng mày trừng mắt, ngay cả nửa phần ngây ngốc cũng không còn, chỉ còn lại hung lệ dọa người.

Tống Du vẫn ôn hòa thong dong như trước:

"Tại hạ chỉ là thấy túc hạ một tay đưa tới vung đi xảo diệu, dù không tính xuất thần nhập hóa, nhưng cũng là đăng phong tạo cực [1], so với trình độ của tại hạ cao thâm hơn rất nhiều, cho nên đến đây xin được chỉ giáo một chút."

Nghệ sĩ giang hồ nhất thời thần sắc cứng lại.

Kỳ thật lúc biểu diễn, hắn cũng không dùng chiêu đưa tới vung đi gì cả, mà thuần túy là công phu trên tay, nhưng lúc này hắn cũng không giải thích hay phủ nhận, chỉ đánh giá Tống Du vài lần, lập tức chắp tay:

”Dám hỏi các hạ từ đâu tới?”

"Tại hạ Âm Dương Sơn Phục Long Quan, Tống Du."

"Thì ra là vị Đạo gia, thất kính."

"Không dám."

"Đạo gia mất đi bao nhiêu tài sản?"

"Hai mươi lượng quan ngân."

Nghệ sĩ giang hồ lập tức xoay người, phất tay với người bên cạnh, không hào phóng thừa nhận mình trộm cắp tài vật, cũng không phủ nhận, ngay cả một câu khách sáo này như: "Cùng tiên sinh gặp nhau chính là hữu duyên, như vậy tài vật mất đi của tiên sinh cứ để cho chúng ta bổ sung, coi như là kết giao bằng hữu" cũng không nói, chỉ để cho thủ hạ đi lấy tiền.

Hai đĩnh bạc, nhưng không phải hai khối bị mất kia, mà số lượng cũng tương phản.

Tống Du cân nhắc hai cái, thu hồi.

Chỉ có thể nói người trong giang hồ, thiện ác khó nói, nhưng ít nhiều đều có chút thưởng thức.

"Đa tạ."

"Có nhiều đắc tội."

"Bất quá tại hạ còn có một câu hỏi." Tống Du hỏi, "Túc hạ đã có bản lĩnh này, vì sao lại làm nghề này? ”

"Đạo gia nói đùa." Trung niên nam tử cười, lại cũng có vài phần cảm giác tiêu sái, "Thuật vung tay tới lui này vốn là ảo thuật giang hồ thăng biến mà thành, hơn nữa ở thời thế này, chúng ta chỉ có thể làm loại chuyện này, ngoại trừ nghề này ra còn có nghề nào có thể kiếm ra tiền sao? Hay là đạo gia cảm thấy, giả dạng một vị đạo sư cao thâm đi lừa gạc những quý nhân kia, sẽ càng nhẹ nhàng càng cao quý hơn loại nghề nghiệp như này?”

“......”

Tống Du không khỏi suy nghĩ một chút:

"Có lý."

"Chúng ta cũng có quy củ của chúng ta." Trung niên nam tử lại bưng chén cơm lên, vừa ăn vừa nói, "Chúng ta chỉ lấy quan ngân, không lấy bạc vụn. Nếu bị cao nhân nhìn thấu, hoặc là có người có suy đoán ra được, phàm là người có thể đến trước mặt chúng ta báo ra danh tính, chúng ta sẽ hoàn trả lại. ”

"Thì ra là như thế."

Tống Du không khỏi suy nghĩ một chút.

Quan ngân của Đại Yến bằng mười lượng. Chỉ lấy quan ngân, không lấy bạc vụn, một mặt là thuận tiện mang theo, một mặt cũng có thể từ mệnh giá để bài trừ người nghèo, là một loại tâm tính cướp của người giàu không cướp của người nghèo.

Ở một mức độ nào đó có thể tránh được người khác báo án.

Người giang hồ coi trọng lẫn nhau.

Thời đại này không thể so sánh với hậu thế, tín nhiệm của dân chúng bình thường đối với quan phủ không cao, người trong giang hồ gặp chuyện sẽ có cách giải quyết riêng của người trong giang hồ, nếu báo quan, sẽ bị đồng nghiệp nhạo báng. Mà người giàu tầm thường khó có thể phát giác mình lại bị hán tử ở cách xa hai trượng này trộm bạc, cho dù nhìn ra, chỉ cần lấy lại được tiền, cũng sẽ kiêng kỵ người giang hồ trả thù, sẽ không tiếp tục báo quan nữa.

Có thể nói rủi ro đã giảm xuống mức thấp.

Lại còn là không gây án ở một chỗ cố định, rủi ro lại càng thấp hơn.

Bất quá Tống Du đứng ở trước mặt hắn, vẫn là hỏi một câu: "Túc hạ không sợ quan phủ sẽ đến kiểm tra sao? ”

Nghe thấy lời này, trung niên nhân híp mắt lại, động tác ăn cơm cũng dừng một chút, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tống Du: "Đạo gia chẳng lẽ là đang nói đùa với ta sao? ”

"Ta là tò mò." Biểu tình Tống Du vẫn như thường ngày, "Túc hạ biến ra chính là loại ảo thuật này, nếu gặp phải bộ đầu có kinh nghiệm, tra ra chuyện này, chỉ sợ người đầu tiện bị nghi ngờ chính là Túc hạ? ”

"Đạo gia bị kiến thức của mình vây khốn. Trong mắt đa số mọi người, đây bất quá chỉ là thủ pháp che mắt người khác mà thôi, cho dù biết trong đó có quỷ, lại có mấy người có thể nghĩ đến còn có loại chuyện cách không lấy vật đây? Cho dù có người có thể phản ứng được, chúng ta đã sớm rời đi. ”

"Thì ra là như thế, đa tạ chỉ giáo."

Tống Du đăm chiêu, vừa đáp vừa gật đầu.

"Đạo gia còn có việc gì không?"

"Vậy xin cáo từ."

”Đạo gia!”

Tống Du đang định đi, lại bị hán tử kia gọi lại.

Nhưng hán tử kia vẫn lo lắng, một bên đánh giá hắn, một bên hỏi:

”Mong ngài không báo quan!”

Đón lấy ánh mắt của hắn, Tống Du suy nghĩ một chút, mới gật đầu.

"Được."

Người đàn ông này rất sinh động nói cho hắn biết, không nên để hiểu biết của mình vây khốn chính mình. Hán tử này lại là một người có ý tứ, Tống Du tuy không phải người giang hồ, nhưng cũng nguyện ý cùng hắn luận bàn một hồi.

Lần này sẽ không báo quan.

Chỉ là thưởng thức thì thưởng thức, cũng không thể hóa đen thành trắng, lẫn lộn đúng sai.

Kinh nghiệm phá án của La Bộ Đầu phong phú lại nhạy bén, tất có nghi ngờ, đến lúc đó nếu đến thỉnh giáo hắn, hắn vẫn sẽ nói ra.

Chính là không biết là hắn chạy nhanh hay là La Bộ Đầu đuổi theo nhanh.

Chú thích:

[1] Đăng phong tạo cực: Đạt tới đỉnh cao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK