Liễu Thụ Thần bám vào trên người hắn ta hóa thành khói nhẹ chạy trốn, sau đó cũng bị Thất Sát Âm Phù kiếm vô tình xé nát.
Lục Khiêm đạt đến Luyện Khí hậu kỳ của hiện tại, không phải là người mà Lý Lâm có thể so sánh được.
Gặp phải địch nhân, Lục Khiêm giết rất dứt khoát.
Nhưng cũng không hề chế nhạo, cũng lười thưởng thức biểu cảm khiếp sợ đến tuyệt vọng của kẻ địch.
Như vậy chỉ lãng phí thời gian mà thôi.
Một đợt thao tác sạch sẽ lưu loát này, trực tiếp khiến hai người ở phía sau ngây ngẩn, không thể không tạm dừng.
Khi đối đầu với kẻ địch mạnh, không nói đến đồng tâm hiệp lực, nhưng ít nhất cũng phải nhất trí đối ngoại, sao lại nội chiến với đồng môn như vậy rồi?
“Khặc khặc, đồng môn chưa kịp chớp mắt đã giết chết, thật sự là lạnh lùng vô tình.”
“Lâm nhi!” Trên bầu trời vang lên tiếng rống giận bi phẫn.
Cơ thể của hai người cứng đờ, lập tức cảm thấy có một uy áp mạnh mẽ thổi quét đến đây.
Trong giây tiếp theo m hỏa rơi xuống, đã hóa thành tro tàn.
Trước khi chết, khóe mắt liếc qua kia có thể thấy được người mặc đồ đen xảo quyệt đã sớm bỏ trốn mất tiêu.
Xong chuyện phủi áo rời đi, giấu kín tên tuổi và việc đã làm.
Trong nháy mắt khi giết chết Lý Lâm, Lục Khiêm đã sớm chạy không ngừng nghỉ.
Nếu người ở phía trên là thúc phụ của Lý Lâm, vậy lúc Lý Lâm chết chắc chắn sẽ khiến ông ta chú ý.
Sự thật chứng minh, Lục Khiêm hoàn toàn đoán không sai.
Hai người ở phía sau đã hóa thành tro tàn trong nháy mắt.
Nhưng rõ ràng Lục Khiêm đã xem nhẹ năng lực dò xét của cao thủ Dưỡng Thần, dường như là chỉ trong nháy mắt, một luồng khí thế uy nghiêm khóa chặt cơ thể của hắn.
Sau đó lại có một đường Âm hỏa giáng xuống.
Ầm!
Ánh sáng nóng bỏng bao trùm trong phạm vi mười trượng.
Lục Khiêm cảm thấy máu của mình đang sôi trào, tóc bị đốt cháy khét tỏa ra mùi hương khó ngửi.
Hắn mạnh mẽ cắn răng một cái, một đạo thủy long đen nhánh bay ra, khói xanh lượn lờ.
Âm hỏa ở phía trước bị dập tắt, hắn bắt lấy một tia cơ hội này, hóa thành bóng ma hoàn toàn biến mất, chạy trốn khỏi nguy hiểm tìm một đường sống.
Trên không trung truyền đến một tiếng hừ tức giận, vừa định thừa thắng xông lên, thì lại bị đối thủ chặn đường.
Trên đường, Lục Khiêm không dám dừng lại một giây phút nào.
Cảnh sắc ở hai bên bờ lùi lại nhanh chóng.
Trong lúc đó hắn có gặp phải môn phái khác, thậm chí là người cùng môn phái.
Những người này đang tranh đoạt dược thảo nào đó, hoặc là giết người đoạt bảo, nhưng hắn lười tìm hiểu mấy thứ này.
“Cao thủ Dưỡng Thần kỳ hóa ra lại mạnh như thế, nhất định ta phải tiến vào Dưỡng Thần!” Trong mắt Lục Khiêm lập loè không yên.
Mặc dù thoáng nhìn Luyện Khí hậu kỳ và Dưỡng Thần sơ kỳ chỉ kém một cảnh giới.
Nhưng trong cùng một loại pháp thuật, uy lực khi Dưỡng Thần kỳ sử dụng lại hơn Luyện Khí kỳ rất nhiều.
Trên việc lý giải các quy tắc thì càng là vượt xa Luyện Khí.
Thật ra Lục Khiêm dùng Thất Sát Âm Phù kiếm cũng có thể đọ sức mấy hiệp.
Nhưng rất dễ khiến mình bị bại lộ.
Trong toàn bộ Đạo quan, không nói đến cao thủ Dưỡng Thần kỳ.
Ngoại trừ hắn ra, thì không có bất kỳ Luyện Khí kỳ nào có thể luyện Âm Phù kiếm lên đến Thất Sát.
Sau ba ngày, Lục Khiêm thấy có một tòa đại điện lặng lẽ đứng ở phía xa trong sương mù âm u.
Lúc đi vào đại điện, trên mặt đất đã có tốp ba tốp năm người ngồi.
Trên người bị thương hoặc nhiều hoặc ít, Lâm Thanh cũng ở trong đại điện, bởi vì bị phân đến hậu cần, cho nên cũng không gặp quá nhiều nguy hiểm.
Tại chỗ sâu trong đại điện.
Trong bóng tối có vài tên đạo sĩ đầu đội khăn Tiêu Dao.
Ngũ quan mơ hồ không thể thấy rõ, đứng trên đài cao, bóng người kéo ra thật dài, giống như yêu ma đang giương nanh múa vuốt.
Ở giữa đại điện có một nữ tử mặc đồ đen, dáng người lả lướt hấp dẫn chạm mắt với Lục Khiêm, vậy mà lại hơi gật đầu với hắn.
Trong lòng Lục Khiêm rùng mình, chắp tay hành lễ.
Người này là điện chủ của Linh Bảo điện Liễu Như Ý.
Hơn nữa, cũng có thể xem là sư nương của hắn.
Đương nhiên, Lục Khiêm cũng không dám nhận bừa, chỉ làm như không quen biết, cũng không biết rõ chuyện gì.
Lỡ như nàng biết hắn hiểu rất rõ về lịch sử đen tối của mình, vậy chẳng phải là tiêu đời rồi sao.
“Lục Khiêm hiền chất, còn nhớ lão phu hay không?” Một người trung niên nho nhã có khuôn mặt đẹp, chợt xuất hiện ở bên cạnh Lục Khiêm.
“Đương nhiên là nhớ rõ, tham kiến Phương chấp sự.” Lục Khiêm chắp tay đáp lễ.
Vị này là một trong bát đại chấp sự Phương Tố.
Ngày đó khi Lục Khiêm làm lễ quan, có từng gặp người này.
“Ta thấy chân khí của hiền chất có sự tích lũy, ánh mắt sáng ngời, xem ra đã đạt được rất nhiều trong tu hành.” Phương Tố vuốt râu cười nói.
“Chỉ hơi cảm ngộ được thôi, không đáng giá nhắc tới.” Tạm thời Lục Khiêm vẫn chưa muốn để người khác biết chuyện bản thân đã đột phá Luyện Khí kỳ.
“Vị này là…” Lục Khiêm tách đề tài, chuyển hướng đến một nam tử ở phía sau Phương Tố.