“Sư phụ?” Lục Khiêm đột nhiên nhớ tới cái gì.
Trước đây lúc tự mình đạt đến Viêm Dương Khí công, hắn đã từng hỏi Lý Độ phương pháp tu luyện xem xem có thể bỏ qua phương pháp song tu của pháp môn rồi trực tiếp tu hành thuật này hay không.
Cuối cùng Lý Độ nói không được.
Cái gọi là khí công là phương pháp 'Lãnh đạo thiên địa, nắm bắt âm dương, hộ khí, độc lập thủ thần'.
Luyện thành là một hơi thở.
Nam là dương, nữ là âm.
Âm dương bổ trợ cho nhau, thải âm bổ dương.
Lấy cơ thể của hai giới là một đại Chu Thiên.
Chỉ khi đó mới có thể đạt được một hơi chí dương chí nhiệt, tùy tâm mà vận chuyển, biến ảo ngàn vạn Viêm Dương Khí công.
Chỉ cần thiếu một khâu thì không thể luyện thành một hơi thở.
Nam lấy công có thể có được Viêm Dương chi khí.
Nữ có thể lấy dương bổ âm, chuyển âm thành dương, gia tăng tu vi.
Về sau thấy công này không tu luyện được nên phải từ bỏ.
“Muội đến đây là vì công pháp đó?” Lục Khiêm hỏi.
Nghe Lục Khiêm thẳng thừng nói vậy, khuôn mặt Lâm Thanh xấu hổ đỏ bừng, làn da phủ một lớp hồng nhạt.
Bởi vì vừa rồi mới vừa vận công.
Lại thấy bộ dạng mặc người muốn làm gì thì làm của Lâm Thanh, ngọn lửa trong tim Lục Khiêm trở nên hưng thịnh.
Mắt hắn bắn ra tinh mang, giống như phệ thú cắn người.
“Lý Độ sư phụ lừa ta!” Lục Khiêm cười khổ nói.
Lâm Thanh thấy Lục Khiêm hồi lâu không trả lời thì ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt này của Lục Khiêm, không khỏi sợ hãi cúi đầu.
Nàng còn nghĩ thầm hôm nay mình phải hiến thân ở nơi đây.
Nhưng đồng thời, trong lòng nàng lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Trong khoảng thời gian này, không biết có bao nhiêu người tới cửa ám chỉ rằng chỉ cần gật đầu, lập tức sẽ cho nàng tài nguyên gấp mười lần.
Nhưng Lâm Thanh không muốn, không muốn dựa vào thủ đoạn này để tu luyện.
Những người này ái ngại Dược phòng nên không ép buộc.
Nhưng nàng đã nhập môn hai năm, mà trong hai năm lại mãi không đột phá Luyện Khí. Do vậy nàng có khả năng sẽ bị tước bối phận, giáng xuống làm tạp dịch.
Khi đó, nàng sẽ trở thành con cá trên thớt, mặc người khác chém giết.
Thay vì để những kẻ đó được hời thì chi bằng giao cho tiểu sư đệ trước mặt này.
Lục Khiêm cũng coi như khá tuấn tú, thiên phú trác tuyệt.
Cho dù không thành Luyện Khí, mà làm một đạo đồng ở bên cạnh hắn cũng coi như là đã tốt rồi.
Dù sao cũng hơn là trúng độc chết bất đắc kỳ tử tại Dược phòng hay trở thành tạp dịch mặc người chém giết.
“Thật xin lỗi, ta từ chối.” Lời nói của Lục Khiêm khiến Lâm Thanh sững sờ tại chỗ.
Lục Khiêm không giải thích nhiều, xoay người cầm lấy mấy bình ngọc đưa cho Lâm Thanh.
"Đây đều là đan dược có phẩm chất cao, đủ cho muội tu hành một thời gian ngắn, có thành công hay không thì đành nghe theo số mệnh. Ta và muội là đồng môn vậy cũng xem như là có duyên, nếu thành Luyện Khí thì cứ dựa theo giá mà đưa ta, không cần trả tiền trước."
Lâm Thanh cúi đầu cảm thấy hơi xấu hổ, cầm dược tễ nói: "Cảm tạ Lục đạo huynh."
“Nếu không còn việc gì, mời về trước cho.” Lục Khiêm lãnh đạm nói.
Lâm Thanh ngây ngốc rời đi, con đường thăng cấp duy nhất đã thành vô vọng.
Sau này nàng nên đi đâu đây?
"Hãy nhớ, nếu ôm tâm lý vò mẻ lại sứt mà làm thì chắc chắn sẽ thất bại! Tu sĩ chúng ta phải làm những việc trước nay chưa từng có, lòng mang ý chí tất thắng, tài ít làm lớn."
Nghe vậy, cơ thể Lâm Thanh chấn động, như được cảnh tỉnh, nàng thoáng cái tỉnh táo lại, ra khỏi động phủ lúc nào cũng không hay biết.
Sau khi nhìn Lâm Thanh rời đi, Lục Khiêm khoanh chân ngồi xuống.
Long tính mới vừa rồi còn quanh quẩn trong tim hắn dần tiêu biến.
Rất lâu sau hắn mới mở mắt ra.
Lục Khiêm không phải chính nhân quân tử, ký ức kiếp trước cũng không, kiếp này cũng vậy.
Hắn đều nhìn nhận vạn vật dưới góc độ lợi ích.
Hắn không cự nự việc song tu, chỉ cần có lợi đối với tu hành thì đều có thể chấp nhận được.
Lục Khiêm không thể chấp nhận được việc song tu vì dục vọng.
Mục đích của song tu là kết hợp âm dương, bù trừ cho nhau, là phương pháp nâng cao đạo hạnh và tu vi.
Nếu chỉ vì thỏa mãn dục vọng mà song tu, sẽ sa vào Ma đạo, chìm đắm trong đó.
Hắn không thích cảm giác bị mất kiểm soát. Hơn nữa, khi lựa chọn đạo lữ cũng cần phải cẩn trọng.
Đạo lữ không đơn thuần là thê tử.
Bằng hữu, sư đồ, thủ hạ cũng có thể được coi là một loại đạo lữ.
Lựa chọn nữ đạo lữ lại càng đặc biệt cẩn thận.
Nói khó nghe thì hắn không để Lâm Thanh vào mắt. Ít nhất đạo hạnh cũng phải giống hắn mới có thể làm đạo lữ của hắn.
Sau khi hành công xong, Lục Khiêm đứng dậy, dùng thần ý bám vào người giấy rồi đi ra cửa.
Vài ngày trước, đám người Vu Từ truyền tin tới. Lúc đó hắn không phân thân ra được, hiện tại có thể dùng người giấy đi ra ngoài xem xem.
Trong Chấp Pháp điện, Vu Từ lau bảo kiếm trên tay, vai phải buộc vải trắng, mơ hồ thấy máu chảy ra.