*thải: khai thác, thu thập
Đêm khuya, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, dưới ánh nến lay động.
Cái gì là Âm Dương Hợp Khí chi đạo?
Hoài Nam Tử tiên nhân viết:
Ba xe của Kim Mãn đoạt lấy thánh cơ, mở ra chín khiếu vượt Tào Khê. Vận chuyển xa xôi đến đỉnh Côn Luân, vạn đạo ánh sáng chiếu Tử Vi.
Ba xe chở bảo vật lên Côn Luân, gặp muôn vàn trắc trở. Sấm sét rền vang long hổ đấu, chịu đựng cam khổ xoay càn khôn.
Việc đã xong, thu công.
Lục Khiêm nhắm chặt hai mắt, cảm nhận chút Âm Quỳ Chân Thủy mạnh mẽ trong cơ thể, trong lòng thầm nói vẫn là Thải Chân Thủy chi pháp này quả nhiên hữu hiệu.
Vận công một đêm làm cho khắc độ tăng lên ba vạch, gấp đôi lúc trước.
Sáng trưa vận công bình thường, tổng cộng hai khắc độ; buổi tối Thải Chân Thủy, ba khắc độ.
Một ngày có thể tăng năm khắc độ, như này nhanh hơn tu hành ở trong động phủ một chút.
Số lần Thải Chân Thủy không thể nhiều.
Âm Dương Hợp Khí chi đạo không phải là kiểu thải âm bổ dương bình thường cướp đoạt.
Cái gọi là Âm Dương Hợp Khí nhất định phải là chuyện có lợi cho cả hai bên.
Nghĩ tới đây, Lục Khiêm mở mắt ra, nói với Tập Nguyệt cả đêm không dám ngủ: “Ngươi hầu hạ Yêu Nguyệt đi nghỉ ngơi trước, sau đó ngươi quay về từ từ cảm ngộ, sau khi có được Khí cảm thì nói với ta.”
Câu phía sau là nói với Yêu Nguyệt.
Yêu Nguyệt khoác áo choàng rộng, đôi chân trắng như tuyết, chầm chậm cúi người với Lục Khiêm, nói: “Đa tạ lão gia.”
Đi ra khỏi cửa, trong lòng Yêu Nguyệt vui mừng khôn xiết.
Nàng rất tâm kế thủ đoạn, Tập Nguyệt là người đầu tiên học thuộc, nhưng không cho Tập Nguyệt nói với lão gia.
Tập Nguyệt rất có thể có được nhiều sự sủng ái của lão gia hơn, địa vị của nàng e rằng sẽ gặp nguy cơ, cũng không thể tiếp tục hưởng thụ được cảm giác chúng tinh phủng nguyệt nữa.
Vì thế nàng ta mới giở một chút tâm cơ như vậy.
Hiện nay có được cơ hội tu luyện, nàng cũng muốn trở thành người tu hành cao cao tại thượng.
Yêu Nguyệt giỏi nắm bắt cơ hội, biết Lục Khiêm mới là chỗ dựa duy nhất của mình, cho nên mới không tiếc thủ đoạn lấy lòng.
“Tham kiến hai vị tiểu thư.”
Lúc này, một chiếc xe ngựa đi tới.
Trong xe ngựa truyền ra tiếng xiềng xích va chạm leng keng, thấp thoáng mùi máu tanh, còn có tiếng rên rỉ của con người.
Hắc Ưng ở trên xe ngựa chắp tay chào hai người.
“Chào Hắc Ưng thủ lĩnh.” Tập Nguyệt vội đáp lễ.
Yêu Nguyệt liếc nhìn Hắc Ưng, đi thẳng về phía hậu viện.
“Xin lỗi, Hắc Ưng đại ca, tỷ tỷ dạo gần đây cơ thể có hơi không thoải mái.” Tập Nguyệt nói.
Hắc Ưng thấy vậy thì không để tâm, dù sao cũng là người bên cạnh Lục lão gia, cho dù người ta tát hắn ta hai cái, hắn ta cũng phải nhịn.
Xe ngựa đi tới hậu viện, trước mặt là một căn phòng tối tăm, ban ngày cũng phải thắp nến.
Có mười mấy hán tử đeo xiềng xích bước xuống từ xe ngựa, vóc người cao to, trên người mang thương tích, mặt mày rệu rã.
Đi vào tầng hầm trong căn phòng, bên trong đốt đuốc.
Hai bên là những chiếc lồng sắt, ở giữa là một thạch đài lớn.
Có một đạo sĩ áo đen đứng trước thạch đài.
Hơn nửa cơ thể của đạo sĩ ẩn trong bóng tối, ngũ quan như ẩn như hiện, có hai người giấy mặt mày trắng bệch đứng bên cạnh, ở trong bóng tối có vẻ như vô cùng khủng khiếp.
Nhịp tim của Hắc Ưng chợt đập mạnh, hắn ta từng thấy thủ đoạn khủng khiếp của chỉ nhân, cao thủ võ lâm bị giết giống như con gà con vậy.
“Lão gia, người đưa tới rồi. Những người này đều là kẻ mạnh chặn đường cướp của trên núi, giết người như ngóe, không có việc xấu nào không làm.”
“Ừm, đưa hai người tới đây.”
“Vâng!”
Hắc Ưng từ trong lồng giam lôi hai đại hán ra.
“Đại nhân, tha mạng, ta không dám nữa.” Tù nhân đó dường như dự cảm được vận mệnh của mình, điên cuồng giãy dụa cầu xin, tay của Hắc Ưng thì giống như gông sắt, không giãy ra được.
Dựa theo chỉ thị của Lục Khiêm, cổ định tay chân của một tên cướp nằm trên thạch đài.
Lúc này, Lục Khiêm biến ra một con thanh đao trắng bóc tái nhợt.
Toàn thân thanh đao này như được đúc thành từ xương trắng, bên trên bao phủ bởi những vết nứt như mạng nhện.
Hắc Ưng nhìn thấy thanh đao này, lập tức cảm thấy một luồng sát khí bắn thẳng vào mi tâm, giống như đang ở trong chiến trường cổ thi thể la liệt.
Sau khi hắn lấy lại tinh thần thì sau lưng sớm đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Một màn tiếp theo đã dọa hắn ta tới mức suýt chút nữa ngã nhào trên đất.
Chỉ thấy Lục Khiêm cho tên cướp dùng một ít thuốc bột.
Sau đó rút đao nhỏ, cắt vào phần gáy của tên cướp.
“Á!!!” Tên cướp lớn tiếng kêu lên, âm thanh bén nhọn khiến người ta không rét mà run.
Sau đó, Lục Khiêm đâm ma đao màu trắng vào xương sống cổ của tên cướp.