Đối phó với Dưỡng Thần sơ kỳ, chỉ cần Sát khí quét một vòng, lập tức giảm đi mấy phần sức chiến đấu của đối thủ.
Đằng xa, xuất hiện một tòa các lâu năm tầng đầy hoa lệ.
Cửa lớn của các lâu treo đèn lồng đỏ, bầu không khí ám muội.
Lục Khiêm thay đổi gương mặt khác, đi thẳng vào trong.
Thật ra Âm thần có huyễn hóa thế nào đi nữa, đều có đặc trưng nhất định, khi vận công thi pháp sẽ hiện ra.
Vừa đi vào, tiếng nói chuyện sôi nổi đã ập tới.
Tiếng khách nói chuyện, tiếng cười bị trêu đùa của cô nương…
Nơi này là một thanh lâu, thanh lâu chuyên phục vụ tu sĩ.
Có đạo đồng Thai Tức, đạo sĩ Luyện Khí, nếu là Âm thần giáng lâm, sẽ có kỹ nữ Dưỡng Thần biết thần giao.
Đây có lẽ là một thế lực chuyên song tu.
“Đại gia, có muốn một cô nương không?” Một thiếu phụ mặc hồng y ánh mắt đong đưa, mị nhãn như tơ tiến lên chào đón.
“Cho một đạo đồng Thai Tức, một vò rượu ngon.” Lục Khiêm nói bằng giọng khàn khàn.
Sau đó hắn đi tới trong góc, ôm nữ nhân uống rượu, yên lặng chờ đợi mục tiêu xuất hiện.
Trong khuê phòng với sắc điệu màu đỏ ám muội, hai bóng trắng quấn lấy nhau, sau đó kết thúc với một âm thanh cao vút.
Ngưu Tinh lười nhác ngồi dậy, nữ tử vóc dáng lung linh cũng chống người dậy, mặc quần áo cho ông ta, trong lúc đó khó tránh khỏi động tay động chân một chút.
“Cầm lấy!”
Ngưu Tinh ném một túi Pháp Tiền ra, nói với dáng vẻ đầy khí thế.
Số tiền này phần lớn là cắt xén của phòng Luyện Đan, còn có một phần là tiền hối lộ.
Nghĩ tới tiền hối lộ, mặt mày Ngưu Tinh lập tức đen xì.
Vốn còn muốn mua một căn động phủ, không ngờ bị một tiểu tử chen ngang đá cho một cước, đến giờ tiền cũng cuốn theo dòng nước trôi xa mất rồi.
Sau khi quay về, nhất định phải chỉnh hắn một trận ra hồn mới được.
Nghĩ tới đây, Ngưu Tinh đi xuống cầu thang.
Thời gian cũng không còn sớm nữa, hắn xuống lầu liếc mắt đưa tình với tú bà một lúc sau đó say bí tỉ đi ra khỏi cửa lớn.
Mặc dù tiền cắt xén rất nhiều, nhưng chi tiêu cũng nhiều, uống Túy Tiên Linh tửu, cưỡi dị thú thượng đẳng và cô nương tu sĩ.
Ông ta cũng không có tâm tư tích tiền mua nguyên liệu, sau đó tìm kiếm Sát Khí Ngưng Sát trong thiên hạ.
Con đường này quá nguy hiểm, tu sĩ Dưỡng Thần có ba trăm năm tuổi thọ mà, có thời gian tiêu sái.
Một luồng gió lạnh thổi tới, bỗng ông ta cảm thấy tỉnh táo hơn không ít.
“Không tốt!” Ngưu Tinh cảnh giác trong lòng.
Mở mắt ra, chỉ thấy một đạo huyết quang bay tới.
Đây đâu phải là gió nhẹ, rõ ràng là sát khí âm lãnh!
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Ngưu Tinh tế ra một tấm Bạch Ngọc phù lục.
Đáng tiếc phản ứng của ông ta vẫn là quá chậm, người có lòng tính toán người vô tâm, bản thân lại buông lỏng cảnh giác.
Huyết quang trực tiếp phá hỏng lá bùa, Hóa Huyết Ma đao đâm xuyên não.
Phụt!
Âm thần chưa kịp bay ra, lập tức bị huyết quang ô uế phá tan hồn thể, lập tức hồn phi phách tán.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, quá trình này diễn ra không tới ba hơi thở.
Một đạo sĩ Dưỡng Thần sơ kỳ đã chết như vậy.
Căn bản cho kẻ địch cơ hội ngạc nhiên, sau đó ra vẻ oai phong mà đấm vào mặt kẻ địch.
Chân Thủy đen xì hình thành một con Giao Long thủy lưu, lao vụt tới, sau khi cọ rửa thì không để lại ở đó chút dấu vết nào.
“A! Giết người rồi!”
“Ngưu quản sự chết rồi!”
Trong Phù Dung Lâu truyền ra những tiếng kêu.
Lục Khiêm sớm đã cầm túi Hồ Thiên cao chạy xa bay rồi.
Ầm!
Cách không xa, một trận huyết quang ở Phù Dung Lâu bắn thẳng lên trời.
Tiếng gầm giận dữ của tu sĩ truyền tới.
Sau đó, phía chân trời đằng xa bốc lên một đoàn huyết quang.
Trong huyết quang, một con Hà La Ngư cao mười trượng, một đầu mười thân, giống như ma đầu bay ở trên không.
“Phản ứng nhanh quá!” Lục Khiêm kinh ngạc nói.
Người của nội bộ Lăng Ba Lâu đoán chắc có loại bí pháp chia hồn nào đó, một khi chết thì lập tức cảm ứng được.
Tốc độ của đối phương thật sự quá nhanh, tốc độ của cường giả Chân Hình Hiển Hóa (Đạo Cơ) không phải là thứ mà Dưỡng Thần có thể so được.
Không bao lâu sau, Lục Khiêm sẽ bị người ta đuổi kịp.
Đương nhiên, Lục Khiêm cũng có cách.
Chỉ thấy hắn ẩn vào trong hắc thủy, nhắm mắt minh tưởng.
Trong não hải hiện ra một tấm Hoàng Tuyền Âm triện.
Trong lòng quan tưởng đồ án Âm triện.
Một cơn chấn động truyền tới, Lục Khiêm dường như hòa thành một thể với môi trường xung quanh.
Hoàng Tuyền Âm triện là phù lục của dị giới, có công hiệu thần bí giống với phù lục của nhân gian.
Tấm Hoàng Tuyền Âm triện này chắc là loại phù lục che đậy dấu vết nào đó, hiệu quả thật sự rất tốt, ngay cả cảnh giới Đạo Cơ cũng không cảm ứng được.
Lục Khiêm hoài nghi lúc đầu Lý Độ ở U Minh có được loại truyền thừa nào đó, nếu không cũng sẽ không lăn lộn được nhiều năm dưới mí mắt người khác như vậy.