Tại đạo quan, Lục Khiêm khoanh chân ngồi trên giường, hai người giấy sống động như thật được đặt ở đầu giường.
Căn phòng ngủ này có diện tích không lớn lắm, mà cũng rất giản dị, chỉ có một cái bàn và một cái giường.
Điều quan trọng là không gian riêng tư.
Một cái viện thì có khoảng bốn gian phòng cùng một khu đất trống làm nơi sinh hoạt chung.
Lục Khiêm và ba người khác ở trong một viện.
Cái nhóm nhỏ ngày đó cũng chẳng có người nào ở cùng hắn.
Mọi người đều bị tách ra. Từ lúc Vương Minh nhập môn thì không thấy hắn gặp người khác, chắc đã được người thân sắp xếp cho một chỗ tốt.
Tư chất của Vu Từ khá hơn nên được sắp xếp cho công việc tốt hơn, cũng không cần ở chung với mấy người Bính bài.
Chẳng qua trong số bạn cùng phòng lại có một người làm Lục Khiêm cảm thấy hết sức bất ngờ.
Đó chính là Tạ Đặc, cái người mà hôm đó lân la làm quen với Lý Lâm.
Tên của hắn thật kì lạ, Lục Khiêm có ấn tượng rất sâu.
Hiện tại Lục Khiêm được sắp xếp làm việc ở Linh Bảo điện.
Dưới Linh Bảo điện có tổng cộng ba phòng: Đan phòng, Dược phòng và Khí phòng.
Về đan dược thì thật ra đan và dược là hai loại riêng biệt.
Đan là diên hống long hổ, cỏ cây được cho vào cũng chỉ là phụ liệu, lấy mỗi tinh hoa mà thôi.
Dược trong ấn tượng của mọi người là những thảo dược bình thường.
Dược liệu cần phải được bào chế. Phần lớn dược liệu trong tiên môn đều rất kì lạ vì có mang theo lực lượng thần bí, dễ làm người khác bị thương trong quá trình bào chế.
Cũng vì thế mà Dược phòng là phòng kém nhất trong ba phòng.
Cốc cốc cốc!
"Chi Khiêm huynh đệ, Trương quản sự đến rồi." Ngoài cửa vang lên giọng nói của Tạ Đặc, Lục Khiêm thuộc nhóm người mang chữ lót Chi.
Hắn mở cửa ra, một người gầy gò nhỏ con xuất hiện trước mặt.
Nhìn bộ dạng ân cần niềm nở của Tạ Đặc, trong lòng Lục Khiêm thấy rất căm ghét.
Tu hành không phải là vô dục vô cầu giống như trong truyền thuyết, mà rõ ràng là ở cái giới này vẫn tràn ngập nhân tình thế sự.
Tên gia hỏa Tạ Đặc này không có chọc tới mình nên ngoài mặt Lục Khiêm cũng không tỏ ra quá mức lạnh lùng.
Trong viện ngoại trừ Tạ Đặc thì còn có hai người bạn khác.
Lục Khiêm không nhớ rõ tên, thời gian gần đây hắn vẫn luôn ngồi thiền tu luyện, không hơi đâu mà để ý đến mấy chuyện bên ngoài.
Cửa viện mở ra, một gã đạo sĩ mập lùn trên mặt có hai cọng ria mép, thân mặc đạo bào rộng thùng thình màu vàng, đầu đội Hỗn Nguyên khăn đen nhánh đi tới.
Đám người chắp tay hành lễ.
Đạo sĩ đều được gọi là đạo trưởng, nếu có tu vi cao hơn thì có thể xưng là 'lão tu hành' hoặc 'chân nhân' gì đó.
Đạo sĩ mập lùn trước mặt bọn hắn đầu đội Hỗn Nguyên khăn, thế thì là Quan Cân đạo sĩ Luyện Khí kỳ.
"Bần đạo Vệ Thành, đạo hiệu Chư Thành, chấp sự điều động ở Linh Bảo điện, đến đây để thu xếp công việc. Giờ ta điểm danh đến tên ai thì người đó đáp lại một tiếng." Vệ Thành sờ sờ ria mép, ánh mắt khôn ngoan.
"Tạ Đặc, Đan phòng."
"Mã Tam, Triệu Bảo, Khí phòng."
"Lục Khiêm, Dược phòng."
Vệ Thành hờ hững nói: "Mọi người thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi báo danh."
Lục Khiêm nghe vậy thì nhướng mày.
Sao hắn lại bị xếp vào Dược phòng rồi?
Trong viện có hai người không có tu vi, hắn và Tạ Đặc đều là Thai Tức cảnh.
Hắn cũng đã sớm nghe nói qua, bởi vì ở Dược phòng thường xuyên có người bị trúng độc, hậu quả là để lại di chứng cả đời hoặc thậm chí tử vong cho nên đây là một nơi rất nguy hiểm.
Vì thế người được xếp vào đó ít nhất cũng phải có tu vi Thai Tức cảnh.
Dưới tình huống có hai người ngang bằng nhau, người nào có thiên phú cao hơn thì không được xếp vào nơi đó, dù sao đạo đồng vẫn phải tu luyện là chính.
Hai người kia không có tu vi, mình và Tạ Đặc cùng là Thai Tức.
Tuổi tác của mình và Tạ Đặc cũng xấp xỉ nhau, chân khí của mình hùng hậu hơn, thiên phú cũng cao hơn.
Về tình về lý phải là Tạ Đặc đi mới đúng.
"Đa tạ đạo trưởng." Tạ Đặc hành lễ nói, mặt mày hớn ha hớn hở.
Hắn vô thức liếc nhìn Lục Khiêm, tử bần đạo không bằng tử đạo hữu, ai bảo sau lưng ngươi không có người nào?
Tu hành chính là tranh với người, đoạt với trời.
Hắn vốn cũng không xem Lục Khiêm ra gì, cho rằng Lục Khiêm chỉ là một đạo đồng bình thường mà thôi.
Đạo đồng làm việc tại Dược phòng đa số là tàn tật suốt đời, biến thành nô bộc hoặc là chết bất đắc kỳ tử.
Tạ Đặc không đến mức sợ một người chết hay bị tàn phế tìm đến trả thù.
Lúc này Lục Khiêm mới hiểu ra Tạ Đặc đã sớm câu thông với Vệ Thành, thảo nào lại như vậy.
Suy nghĩ thông suốt rồi, trên mặt Lục Khiêm cũng không có biểu cảm gì, chỉ mỉm cười đáp ứng.
Mấy người thu thập đồ đạc xong xuôi. Lục Khiêm lấy người giấy xuống, trên lưng cõng theo ba gói đồ, trước khi ra cửa còn đối mắt với Tạ Đặc.
Tạ Đặc mỉm cười, dường như trong mắt mang theo nét giễu cợt.
Ánh mắt Lục Khiêm nghiêm nghị, sát cơ lóe lên rồi biến mất.
Bước vào Luyện Khí, hắn nhất định sẽ chém chết người này!
Cả bọn theo sau Vệ Thành đi đến cương vị mình được sắp xếp.
Dược phòng khá xa, tọa lạc trên một ngọn núi.
Trên núi rất u tĩnh, một dòng suối uốn lượn chảy xuống.
Nhìn kỹ thì trên mặt nước nổi lềnh bềnh rất nhiều mảnh vụn, còn có hương dược liệu thoang thoảng.