Tạ Đặc mở miệng liền muốn tay không bắt sói, lôi tên tuổi của Lý Lâm ra để dọa Lục Khiêm.
Hắn thấy Lục Khiêm chỉ là một đạo đồng nho nhỏ mà thôi, có thể nhấc nổi sóng gió gì chứ.
"Có thể, một gốc hai tiền, đưa tiền thì đổi."
Lục Khiêm hời hợt liếc nhìn Tạ Đặc, thái độ miệt thị của hắn làm cho Tạ Đặc vô cùng tức tối.
Tạ Đặc cười lạnh nói: "Ngươi hãy suy nghĩ cho rõ, thúc phụ của Lý công tử là chấp sự tuần sơn đấy."
Lục Khiêm lười trả lời, trực tiếp đi lướt qua ba người.
"Chờ đã, cầm đồ mà lại muốn đi?" Tạ Đặc sốt ruột quay đầu lại nói với hai người bên cạnh: "Triệu Bảo, Mã Nhị, ngăn hắn lại!"
Hai người cản ở trước mặt Lục Khiêm.
Xoạt!
Lục Khiêm bỗng quay người, từ trong tay áo có ba đạo bạch phù bay ra.
Bạch phù bốc cháy, hình thành từng viên hỏa cầu xanh biếc phóng tới chỗ bọn hắn, sau đó nổ tung ngay trước mặt ba người.
"A!"
"A, đau chết ta rồi! Tiểu súc sinh, ngươi dám động thủ!"
Hỏa diễm rơi xuống người bọn họ, độc hỏa thiêu đốt thân thể, da thịt lập tức bong tróc, còn chảy cả nước mủ.
Tạ Đặc chật vật lăn lộn dưới đất dập tắt lửa cháy trên người, trong lòng thì hãi hùng đến cực điểm.
Chẳng ai ngờ rằng tiểu tử này lại cương liệt như thế, một lời không hợp liền động thủ.
"Muốn chết à!" Sau khi lấy lại tinh thần, Tạ Đặc giận tím mặt.
Tay hắn bấm chỉ quyết, cắn đứt ngón tay, miệng lẩm bẩm: "Thiên pháp linh linh, địa pháp linh linh. Tổ sư pháp lệnh, không dám lưu đình. Cho mời chân linh của hắc sát thần phương bắc, hạ xuống bảo hộ thân hình. Liễu Thụ Thần, hiện!"
Soạt!
Một trận gió mạnh thổi qua, cành cây không ngừng lay động.
Mây đen sương đen che kín ánh sáng.
Trong màn sương đen hiển hiện một nam tử mặc áo đen sắc mặt trắng bệch, hai mắt chảy máu, đầu lưỡi thè ra thật dài.
Thân hình nam tử áo đen hoàn toàn không có trọng lượng, phiêu đãng giữa không trung, lặng lẽ xuất hiện sau lưng Lục Khiêm.
Hắn duỗi móng tay ra, đầu lưỡi vói về phía cần cổ của Lục Khiêm.
Lục Khiêm đứng tại chỗ không nhúc nhích, giống như bị mây đen quỷ vụ mê hoặc.
Trong lòng Tạ Đặc mừng rỡ.
Nhất định phải giết thằng oắt này, dám động thủ với mình.
Ở nơi rừng núi hoang vắng, chết thì chết thôi, quay về lại nhờ Lý công tử dọn sạch dấu vết, dù sao mình cũng làm việc cho hắn.
Vù!
Ánh lửa lóe sáng xuyên thủng mây đen sương đen.
Chỉ thấy bên cạnh Lục Khiêm xuất hiện một đầu hỏa xà dài hai mét đang uốn éo.
Quỷ hồn Tạ Đặc gọi ra tên là Liễu Thụ Thần, khoảnh khắc tiếp xúc với hỏa xà thì lập tức kêu to.
Hai tay và đầu lưỡi của hắn giống như ngọn nến bị nóng chảy, hóa thành một đạo khói xanh rồi biến mất.
Cùng lúc đó, từ trong ống tay áo của Lục Khiêm có mấy con rắn vảy xanh đỉnh đầu lập lòe quỷ hỏa chui ra.
Rắn vảy xanh há to miệng, hai chiếc răng độc phun ra nọc độc bùng cháy lục hỏa.
Liễu Thụ Thần vừa chạm phải nọc độc thì tức khắc bốc khói đen, tựa như tưới nước nóng vào băng tuyết, lúc này bị hòa tan ra.
Lại thêm hỏa long bên cạnh thiêu đốt, không đến mười hơi thở đã tan thành mây khói.
Mây đen quỷ vụ tiêu tan sạch sẽ.
"Liễu Thụ Thần của ta!" Nhìn thấy quỷ hồn biến thành tro bụi, Tạ Đặc sững người tại chỗ, hồn vía mất hết, tim đau như bị dao cắt.
Để luyện chế Liễu Thụ Thần, hắn đã phải bỏ ra vốn liếng cực lớn.
Đầu tiên là tìm một thi thể bị thắt cổ chết, vùi sâu vào dưới cây liễu, để nó hấp thụ âm khí ròng rã bảy bảy bốn mươi chín ngày.
Sau đó chặt cây liễu xuống, chế tạo thân cây thành linh bài.
Mỗi ngày cung phụng trái cây rượu trà, niệm thần chú ba lần, mới có thể gọi Liễu Thụ Thần ra ngoài.
Liễu Thụ Thần vô tung vô ảnh, giết người vô hình, trong Thai Tức cảnh được xem là cực kỳ mạnh mẽ.
Đáng tiếc đụng phải một tên Lục Khiêm Thai Tức đại thành, đồng thời trên thân hắn còn có mấy môn pháp thuật đại thành.
Quỷ hồn trực tiếp tan thành mây khói, không lưu lại dù chỉ một chút vết tích.
Mã Nhị, Triệu Bảo nhìn thấy Lục Khiêm khủng bố như vậy, thân thể vốn đã gắng gượng đứng lên giờ lại nằm xuống.
"Còn gì nữa không?" Lục Khiêm tiến lên từng bước một, trong mắt lóe ra tia sáng vô hình.
"Ngươi muốn làm gì? Không được qua đây..." Tạ Đặc hoàn toàn bị dọa sợ, cái tên Lục Khiêm này quả thực là một kẻ điên.
Lục Khiêm chậm rãi nói: "Ta hiện tại là đạo đồng chế dược ở Dược phòng, đệ tử của dược sư Lý Độ. Nếu ngươi muốn báo thù ta thì cứ việc phi ngựa tới."
Dứt lời, thân hình Lục Khiêm lên xuống mấy cái, cuối cùng biến mất trong màn sương mù.
Cạc cạc cạc...
Trên bầu trời có một đám Hàn Nha bay ngang qua, chúng lượn quanh mấy vòng trên đầu đám người rồi chợt lao đi mất.
Tạ Đặc nhìn thân ảnh Lục Khiêm với ánh mắt oán độc, hai người đã kết tử thù, không chết không thôi.