Chu Nguyên hoàn toàn không còn kiêng dè Hắc Sơn nữa. Tất nhiên, hắn ta không phải là người không có đầu óc, sau khi quan sát vài tháng, thấy Hắc Sơn đã hoàn toàn bị bỏ rơi thì mới bắt đầu ra tay. “Mong là kẻ này thức thời chút, tất cả đều có thể phát tài, nếu không thì… ha ha.” Chu Nguyên nhàn nhã nhấp một ngụm rượu. Làm ăn đơn độc sao có thể nhanh có tiền được. Xảo trá vơ vét tài sản mới có được món lợi kếch sù, kiếm được còn nhiều hơn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.