Nhưng thực lực của đối phương rõ ràng là cao hơn hắn một chút, lại có hai vũ khí là Long Cơ và Ma đao.
Hơn nữa Lục Khiêm vốn đã bị thương, ảnh hưởng từ Quán Hung nhân vẫn còn chưa dứt, đạo hạnh ít nhất đã mất ba phần.
Theo thời gian sẽ dần rơi vào thế hạ phong.
Bùm!
Âm hỏa bắn tung tóe khắp nơi, Thất Sát Âm Phù kiếm bị đánh bay, rơi xuống đất, hóa thành chuôi kiếm.
"Chỉ là phù lục chế khí nếu so với pháp khí chân chính vẫn có điểm chênh lệch, cam chịu số phận đi!"
Cức Không từng bước đến gần.
Lúc này, sắc mặt Lục Khiêm đã tái nhợt, trán đổ mồ hôi, vừa phải chiến đấu vừa phải phân tâm đối phó với tinh thần bị ô nhiễm trong đầu, chân khí bị tiêu hao rất nhanh.
Nghe thấy câu này, khóe miệng Lục Khiêm cong lên thành một nụ cười: "Ngươi nói đúng, Thất Sát Âm Phù kiếm quả thực không bằng pháp khí chân chính..."
Ầm!
Ánh sáng xanh lại bay lơ lửng trên không trung, đâm về phía Cức Không.
“Vô ích thôi!” Vẻ mặt Cức Không lộ ra sự khinh thường, cầm Ma đao tái nhợt, cả người tràn ngập huyết quang.
Hắn vừa định phá bỏ phù lục chế khí để người đối diện biết cái gọi chênh lệch là như thế nào.
"Cái gì!"
Bùm!
Chỉ thấy ánh sáng xanh trước mặt bỗng nhiên nổ tung.
Ánh sáng xanh dữ dội chọc vào khiến người ta không thể mở mắt.
"...... Nhưng, ta có thể khiến nó trở thành vật tiêu hao!" Giọng Lục khiêm từ xa truyền đến, "Giữ lại mạng chó chờ ta tới lấy đi! Tại hạ Lục Khiêm!"
"A a! Lục Khiêm! Ta phải giết ngươi!!"
Cức Không không chịu đựng nổi cơn đau do Âm hỏa làm nổ cơ thể, khóe mắt liếc thấy nụ cười của Lục Khiêm hóa thành một bóng sương mù đen kịt rồi biến mất phía chân trời.
Thất Sát Âm Phù kiếm tổng cộng được chế thành từ hai mươi tám phù lục, trải qua bảy tầng, uy lực tăng lên gấp bội.
Sức mạnh oanh tạc cực kỳ cường đại, Âm hỏa độc diễm bao phủ phạm vi trăm dặm, có thể nhìn thấy hào quang tỏa sáng từ cách xa mười dặm.
Lục Khiêm cho nổ Thất Sát Âm Phù, lợi dụng Hắc Bào mà thoát thân.
Sau đó hắn lại nuốt Thái Tuế Âm mặc vào, cả người hóa thành một đạo âm ảnh, biến mất ở phía chân trời.
Không biết âm ảnh đã bay bao lâu.
Khi đến một dãy núi u ám mới dừng lại.
Màn sương đen tan biến làm lộ ra hình dáng của một nam tử có sắc mặt tái nhợt.
Lục Khiêm đi đến phía sau một tảng đá xanh lớn, sau đó dùng Âm hỏa đốt lên thành một cái động lớn rồi giấu mình vào đó.
Hắn ngồi xếp bằng thiền định, bỏ mặc thế giới bên ngoài.
Miệng hắn tụng lên những âm tiết kỳ dị.
Ba bi đế đa ba. Phạn ba bi. Ba bi phạn. Ma phạn ba. Ba phạn ma...
Những âm tiết kỳ lạ này xuất phát từ Tam Tạng Thanh Tâm chú.
Theo như lời Lý Độ nói thì những âm tiết Thanh Tâm này xuất phát từ một cổ ngữ của Hoàng Tuyền, có tác dụng hàng phục tạp niệm.
Trong khi niệm chú, trong tâm trí, Hoàng Tuyền Âm triện tỏa ra một luồng năng lượng kỳ lạ.
Hắn dần dần thoát khỏi ảnh hưởng mà Quán Hung nhân gây ra.
Bên ngoài.
Lục Khiêm khoanh chân ngồi giữa sơn động, không bận tâm điều gì, tựa như tảng đá ngàn năm không lay chuyển được.
Sau ba ngày, hắn mới chậm rãi mở mắt.
Lúc này, cơ thể và tinh thần hắn từ trong ra ngoài đã khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.
“Hôm nào trở lại nhất định phải đổi lấy một pháp thuật Âm Quỳ Chân Thủy thích hợp mới được.” Lục Khiêm nghĩ bụng.
Hiện tại, thủ đoạn sát phạt trên người hắn có Thất Sát Âm Phù kiếm, U Minh Khí hỏa, Chiết Chỉ thuật và các loại Âm Xà Độc hỏa...
Ngoài ra còn có một nhục thân đã được Âm Quỳ Chân Thủy tẩy luyện qua để trốn thoát.
Pháp khí phòng ngự có một cái Hắc Bào.
Nhưng có điều, hắn không học pháp môn thủy hệ có liên quan đến Âm Quỳ Chân Thủy.
Hay nói cách khác, không có pháp môn thích hợp nào để lựa chọn.
Hầu hết các pháp môn hệ thủy chỉ là phụ trợ, hoặc là tính thực chiến không mạnh, các loại tính chất giá cả cũng không cao...
Nhưng có học vẫn còn hơn không, ít nhất có thể tăng tính thực chiến của bản thân.
Thực ra cũng chẳng thể trách Lục Khiêm không học.
Dù sao cũng rất ít người bình thường có được nhiều thủ đoạn tấn công như vậy.
Hơn nữa, nghề chính của hắn là luyện dược, ngay cả Vu Từ và những người khác cũng rất ngạc nhiên trước những thủ đoạn đa dạng của Lục Khiêm.
"Nhưng trong Hoàng Tuyền Âm triện lại có một pháp môn Huyền Minh Chân Thủy."
Trước khi đi, Lý Độ từng nói ở trong U Minh thì có thể mở ra.
Hiện tại vẫn chưa có dấu hiệu nào, chắc phải tới nơi đó mới có được manh mối.
Lục Khiêm đã từng nghĩ đến việc tìm kiếm cơ duyên ở chỗ sâu, nhưng tiếc là Lý Độ không cho biết bản đồ cụ thể mà chỉ đề cập đến mấy địa hình có dấu hiệu.
Bây giờ hắn ngay cả manh mối của truyền thừa Thượng Cổ ở chỗ nào cũng không biết, chứ chưa nói đến việc tìm kiếm nó ở đâu.
“Hay cứ nâng cao Thanh Tâm chú trước đã, sau đó mới đi thăm dò một phen.” Ánh mắt Lục Khiêm lóe lên, “Nhân tiện ta sẽ luyện chế lại Thất Sát Âm Phù kiếm một phen.”