Một lúc sau, Hắc Ưng đứng dậy, dáng vẻ có sự thay đổi rất lớn.
Răng nanh hẹp dài, đồng tử vàng vảy đen.
Dưới cổ, che phủ lân phiến màu đen cỡ cái bàn tay.
Vảy đen lập lòe ánh sáng kim loại, đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm.
Hắc Ưng nửa quỳ trên đất, hài lòng đánh giá cơ thể của mình và răng nanh sắc nhọn.
Trong bóng tối mắt cũng có thể nhìn rõ được con mồi.
Ầm!
Khói bụi bay tứ tung.
Mặt đất bị đập xuất hiện một cái hố sâu.
Hình dạng có hơi xấu, nhưng sức mạnh hơn trước kia mấy chục lần.
“Còn có năng lực gì không?” Lục Khiêm hỏi.
“Có!”
Hắc Ưng nhắm mắt cảm nhận một chút, bỗng há miệng phun ra một dòng nước đen xì.
Phụt!
Bức tường bị ăn mòn thủng cái lỗ to bằng đầu người.
“Đao thương bất nhập, sức mạnh phi thường. Trong bụng còn có một vũng nước đen ăn mòn. Thực lực chắc tương đương với Thai Tức trung kỳ.” Lục Khiêm nghĩ trong lòng.
Rất nhanh, dưới tác dụng dẫn đầu của Hắc Ưng, lần lượt tổng cộng có mười năm người thành công chuyển hóa thành Hắc Giáp Thủy Mãng Đạo binh, ba người chuyển hóa thành Yêu Ưng Đầu Người Đạo binh.”
Trong đó bao gồm mười thành viên của Lãnh Huyết Thập Tam Ưng, tám tù nhân.
Những người còn lại đều chết rồi.
Cộng thêm Yêu Nguyệt và Hắc Ưng, tổng cộng có hai mươi Đạo binh.
Đêm khuya.
Sương mù che phủ vầng trăng tròn, đại địa u ám tối tăm.
Trong phủ đệ u ám quỷ dị, mười mấy Thủy Mãng Đạo binh với đôi mắt mãng xà đen đứng đó, bốn Yêu Ưng Đạo binh bay trên không.
Yêu ma quỷ quái vây quanh một đạo sĩ mặc áo choàng đen, vẻ mặt cung kính.
Cảnh tượng giống như yêu quái trong U Minh dẫn thú ăn thịt người.
“Hắc Ưng, ngươi dẫn Thủy Mãng Đạo binh trấn thủ phủ đệ, Yêu Nguyệt, ngươi dẫn dắt Yêu Ưng Đạo binh tuần tra xung quanh. Kẻ xông vào giết!”
“Vâng!”
Mọi người đồng thanh đáp lại, âm thanh phá vỡ sự yên tĩnh của bầu trời đêm.
Tập Nguyệt lén thò đầu ra, đôi mắt tuyệt đẹp mang theo chút sợ hãi, nhìn thấy kết cục của tỷ tỷ, trong lòng nàng có hơi bất an.
Do vừa ngủ dậy, không có thời gian trang điểm sửa soạn, chỉ khoác áo khoác rộng.
Váy áo mỏng manh tôn lên đường cong cơ thể, đôi chân dài trắng nõn.
Trên mặt mang vẻ xấu hổ sợ sệt, khiến người ta không nhịn được mà thương tiếc một phen.
Lục Khiêm quay đầu cười nói: “Ngươi không cần, nếu ngươi đã cảm ứng được Khí cảm, ngày mai dạy ngươi Âm Sát Thanh Lân Hóa Xà pháp với cả U Lục Hỏa cầu.”
“Dạ.” Tập Nguyệt khẽ đáp một tiếng.
Cạch!
Cửa lớn tự động đóng lại.
Lục Khiêm ôm ngang người, nới lỏng thắt lưng, mái tóc đen đổ xuống như thác, mềm mại đỏ rực như ngọc trên đĩa ngọc trắng.
Lục Khiêm đánh giá trên dưới, nhìn đôi má phớt hồng của nữ tử.
Trong mắt tán thưởng, trong lòng sôi sục.
Cổ nhân nói: nam nữ phối hợp, như trời đất tương sinh.
Không cần thiết tránh nhiều điều kiêng kỵ, thuận theo tự nhiên là được.
Hành công vận khí, quan sát chính mình.
Trong một thế giới đen tối, Hoàng Tuyền Cổ Hà.
Trong dòng sông Hoàng Tuyền, một con Giao Long giống như cá lại không phải cá đang nhảy trong nước.
Nước Hoàng Tuyền sâu thẳm lạnh lẽo lướt qua vảy rồng màu vàng đất.
Lượn trong mây mưa, khuấy động gió mây.
Đôi mắt vàng kim của Giao Long vụt qua tia vui sướng như con người, há to hàm răng nanh ngửa đầu lên trời gầm rú.
Âm Quỳ Chân Thủy lưu chuyển khắp người, từ từ to lên nhanh chóng.
Mấy ngày sau, Linh điền sau núi.
Tiếng gầm inh trời, trăm thú chạy tán loạn.
Một luồng lực hút vô cùng mạnh mẽ thôn phệ tinh khí của tất cả vạn vật xung quanh.
Cây cỏ hoa lá trong phương viên mấy dặm đều khô héo.
Ngư Long màu vàng đậm với ngoại hình như cá, vảy khắp tứ chi, răng nanh sắc nhọn bay thẳng lên trời.
Một giây sau, bị một đôi tay lớn bắt lấy.
Ba đạo ánh sáng màu lục đâm xuyên đầu của nó.
Lục Khiêm lấy chiếc lọ ra, đựng máu màu lục bích.
Máu tỏa ra mùi hương lạ, chỉ ngửi một hơi thì cảm thấy cơ thể thoải mái.
“Ngư Long, cuối cùng cũng đợi được ngươi trưởng thành.” Trong mắt Lục Khiêm vụt qua một tia vui mừng.
Đợi hơn một năm, cuối cùng cỏ hóa thành thú.
Sau đó, Lục Khiêm tốn ba ngày bố trí, thu pháp khí và vật phẩm cần thiết vào túi bố Hồ Thiên.
Đi vào trong sơn động đã chuẩn bị sẵn, căn dặn các Đao binh canh chừng.
Sau đó để vạn quân cự thạch đi xuống, phong bế sơn động lại.
Trong sơn động tối tăm không ánh sáng.
Bên trong có pháp đàn ngũ sắc, Lục Khiêm xê dịch cơ thể, ngồi ở chính giữa pháp đàn.
Trên pháp đàn, dùng Chu Sa thủy ngân vẽ ra pháp trận phức tạp.
Điều tức dưỡng khí, nhắm mắt ngưng thần.
Chân Thủy chi lực truyền vào trong pháp trận.
Đường vân pháp trận dần dần sáng lên, tỏa ra ánh sáng màu đỏ máu.
Lục Khiêm mở bình ngọc đựng huyết dịch ra, dùng con dao khảm lỗ dính một ít máu, khắc một hoa văn đồ đằng trên người.
Máu trên vết thương của mình trộn lẫn với Ngư Long tinh huyết, một cảm giác nóng rực ập tới.
Đây là pháp môn dẫn huyết nhập thể trong Cửu Thiên Nguyệt Hoa Luyện Huyết pháp.
Làm xong những thứ này, ánh sáng pháp trận càng lúc càng sáng.
Đường vân máu trên người dường như đang nhạt dần, hòa vào trong cơ thể.
Lúc này, Chân Thủy tiêu hao rất nhanh, một giây sau cả người như sắp bị hút khô.
Lục Khiêm vội vàng lấy ra Hỏa Táo màu đỏ sẫm, cảm nhận khí tức êm ái, trong lòng dấy lên ý chí hào hùng. Hắn nuốt Hỏa Táo vào bụng.
“Ngày xuất quan, chính là lúc luyện huyết hóa rồng.”
Hỏa Táo cất giấu lâu như vậy, cuối cùng cũng có đất dụng võ.
Không có năng lượng khổng lồ chống đỡ, căn bản không cách nào Luyện Thể.
Ăn bảo vật vào, Lục Khiêm tiến vào trạng thái thiền định sâu.
Ngày qua ngày, trên người phủ kín bụi đất, pháp trận vẫn sáng rực.
Hai tháng trôi qua, Lục Khiêm đã nhiều ngày không tỉnh, hơn nữa không có ăn uống, nên đã gầy tới mức da bọc xương.
Nếu không phải có sự chống đỡ của thiên tài địa bảo Hỏa Táo, sợ rằng sớm đã chết tại chỗ.
Lại một tháng nữa trôi qua.
Ầm ầm!
Lôi quang bùng nổ, mưa bão kéo tới.
Mưa bão hơn một tháng, sắc trời ảm đạm, khiến người ta lo lắng bất an, giống như đang báo hiệu trước điều gì đó.