“Được rồi, không truy cứu trách nhiệm của ngươi.” Lục Khiêm nhìn về phía nữ tử xinh đẹp ở một bên, nói: “Già Lam, ngươi cầm lấy tiền tài đi, xem như hắn nhận lỗi với ngươi, về sau đều là đồng liêu, chuyện cũ xóa bỏ.” “Vâng đại nhân.” Dường như Già Lam có chút không tình nguyện. Mà Thân Lược thì lại quá đỗi vui mừng. “Đa tạ đại nhân khoan dung độ lượng.” Cuối cùng nước cờ này đi đúng rồi. Lần này lại có chỗ dựa, hơn nữa còn gả tiểu nữ ra ngoài. Nếu ngày...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.