Lý Minh U nhắm mắt cảm ứng, thần niệm tỏa ra, vẫn không cảm ứng được khí tức tương quan.
Trong lòng hắn ta bỗng cảm thấy rất vô vị.
Đôi cánh vỗ nhẹ, Âm hỏa dập tắt.
Mười mấy giây ngắn ngủi, mấy nghìn người của Thông Tuyền thành chết trong biển lửa.
Người bên dưới lập tức cảm nhận được thoát kiếp sống lại, lũ lượt bái lạy cảm tạ với m Nha.
Con người thật là một loại động vật phức tạp.
Rõ ràng đối phương là người gây hại, sau khi dừng gây hại, ngược lại còn rất cảm kích với hắn ta.
Người tốt cứu hỏa, ngược lại bị người khác oán trách cứu hỏa cũng không xong, chê cười người ta làm mà không được cái tích sự gì cả.
“Hừ! Lũ ngu dân không biết gì.” Âm Nha hừ lạnh một tiếng, vỗ cánh rời đi.
Không phải ông ta đại phát thiện tâm. Mà là không muốn lãng phí chân khí mà thôi.
Nếu như vậy cũng không tìm được, đoán chắc không ở trong thành, hoặc ở nơi gần quanh đây.
Hơn nữa, cho dù giết hết người trong cả thành, cũng sẽ không có ai nói gì.
Dù sao đây đâu phải là thành trì dưới sự cai quản của Thông U Quan.
Nếu thành trì của Thông U Quan, vậy thì ông ta còn có thể kiêng kỵ một chút.
Tài sản của Đạo quan bị đồ sát như vậy, không có đủ lý do thì sẽ không giải thích được.
“Hửm?”
Lúc này, trong lòng Lý Minh U khẽ động.
Nhìn về hướng của dãy núi, bỗng mỉm cười: “Khí tức của người tu hành, lẽ nào ở nơi này?”
Trong núi sâu.
Yêu Nguyệt lượn vòng trên không, gió thổi vù vù bên tai, trong lòng vô cùng thoải mái.
Bên cạnh cũng có ba con Yêu Ưng lượn quanh, ánh mắt sắc bén tuần tra đại địa.
Yêu Nguyệt càng ngày càng thích loại cảm giác nắm giữ sức mạnh này, hai tay có thể dễ dàng xé tan sắt thép, ánh mắt có thể nhìn xuyên sự vật ngoài mười dặm!
Ầm!
Lúc này, đằng xa truyền tới ánh lửa ngập trời.
Nhìn theo hướng của ánh lửa, vậy mà là hướng của Thông Tuyền thành.
Lúc này truyền tới tiếng chửi rủa của Lý Minh U.
Nghe thấy tên của Lục Khiêm, Yêu Nguyệt vội vàng từ trong không đáp xuống.
Xoạt xoạt!
Đáp xuống đất, mười mấy Thủy Mãng Đạo binh với lân giáp đen sì, răng nanh sắc nhọn đã vây lại, Tập Nguyệt ở trong đám người.
“Yêu Nguyệt tiểu thư, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì sao?” Hắc Ưng hỏi.
“Ta hình như nghe thấy tên của lão gia.” Tập Nguyệt mày tú nhíu chặt.
Yêu Nguyệt khẽ gật đầu, nói: “Phải. Đối phương khả năng không có ý tốt, chúng ta…”
Xoạt!
Một cơn gió lạnh thổi tới.
Mọi người kinh ngạc phát hiện xung quanh bất tri bất giác bốc lên một đám sương mù quỷ.
Bóng người trong sương mù quỷ tầng tầng lớp lớp, từng gương mặt tái xanh, khí chất lạnh lẽo, người hơi cúi xuống, hai tay chắp lại.
Âm Nha phá không mà đến, Âm hỏa hừng hực giống như mặt trời, thiêu đốt phía sau lưng của mọi người.
“Lão gia mà các ngươi nói, có phải tên là Lục Khiêm không?” Âm Nha phát ra âm thanh kỳ quái.
Bầy quỷ điên cuồng lao tới.
“Giết!” Trong mắt Yêu Nguyệt vụt qua tia tàn nhẫn.
Ngón tay duỗi ra vuốt sắc rất dài.
Vỗ nhẹ cánh, bay ở khoảng cách thấp tới trước mặt hai con quỷ vật.
Xoẹt!
Vuốt sắc xé cơ thể của hai con quỷ hồn ra.
Cơ thể ngã xuống biến thành khói xanh.
“Những con quỷ vật này chẳng qua cũng chỉ có vậy.” Yêu Nguyệt thầm nghĩ trong lòng.
Móng vuốt của nàng không phải móng vuốt bình thường, mà là móng vuốt của Yêu Ưng, móc trúng có thể gây tổn thương tới hồn phách của con người, nhục thân bị cào, vết thương sẽ không thể lành được.
Một bên khác, Tập Nguyệt phóng thích quả cầu lửa màu xanh đậm, quả cầu lửa nóng rực phát nổ, ba con quỷ hồn tan thành tro bụi.
Những Thủy Mãng Đạo binh khác phối hợp với nhau, đại quân quỷ hồn không công vào được, ngược lại bị giết mấy con.
Cảnh tượng một mảnh tốt đẹp.
Mọi người còn chưa kịp vui mừng, lá cờ đen trên không trung tản ra một đám sương mù màu đen.
Những quỷ hồn vừa rồi bị mọi người giết chết lại xuất hiện, không hề tổn thương.
“Đây là!” Đôi mắt tuyệt đẹp của Tập Nguyệt trợn tròn, trong lòng có hơi tuyệt vọng.
Quỷ vật giết cũng giết không chết, bên trên còn có yêu quái nhìn như hổ rình mồi.
Nhưng bọn họ không thể lùi lại, nhiệm vụ Lục Khiêm giao cho bọn họ là trấn thủ động phủ.
Lục Khiêm một ngày chưa ra, bọn họ một ngày cũng không thể rời đi.
“Các huynh đệ! Theo lão tử xông lên!”
Hắc Ưng nhe răng nanh, cầm Sát Quỷ Cương đao, dẫn Thủy Mãng Đạo binh triền đấu với quỷ vật.
Yêu Nguyệt cầm Huyết Văn nỏ mà Lục Khiêm ban cho, dựa vào ánh mắt chuẩn xác, giết từng con quỷ vật.
Mỗi một con quỷ hồn bị nỏ tiễn của Huyết Văn Cương bắn trúng, trực tiếp nổ tung.
Hơn nữa, tốc độ ngưng tụ của quỷ vật rõ ràng chậm đi không ít.
Bụp!
“Á!”
Một Thủy Mãng Đạo binh ngã ra đất, bầy quỷ lao lên.
Lân giáp đen xì bị xé ra, máu trào ra.
Các quỷ hồn ngửi được mùi máu tanh, dường như nhìn thấy món ngon trên đời, lao lên cắn xé huyết nhục của Thủy Mãng Đạo binh.
Trong nháy mắt, Thủy Mãng Đạo binh biến thành một bộ xương trắng hếu.