Động phủ của Xích Âm bình thường không có người ngoài, nàng thích một môi trường yên tĩnh và tự do. Đạo binh chỉ canh giữ dưới chân núi, đề phòng có người ngoài tự tiện xông vào. Ngay lúc này, một cánh tay mạnh mẽ choàng qua vai nàng. "Ai?" Xích Âm giống như một con thỏ bị dọa cho sợ hết hồn. Quay đầu nhìn lại thấy là Lục Khiêm, lúc này mới bình tĩnh trở lại. Nàng thầm sợ hãi, rõ ràng tiểu tử này tiến vào Đạo Cơ còn muộn hơn nàng, nhưng sao đạo hạnh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.