Huyền Tiêu cầm lấy ấm trà, rót trà nóng cho đạo sĩ áo bào đen, thăm dò: “Không biết đạo trưởng có gì muốn căn dặn? Tiểu đạo không màng sống chết vẫn không thoái thác.”
Nếu như lão đạo đoán không nhầm, vị trước mặt này có khả năng là một đạo sĩ Luyện Khí kỳ.
Bản thân chỉ là một Thai Tức nho nhỏ, không hầu hạ người ta chu toàn sợ rằng chết lúc nào không hay.
“Không nghiêm trọng như vậy, chỉ là muốn hỏi một chuyện.” Lục Khiêm khẽ uống một ngụm trà nóng.
Cái tên Huyền Thanh nghe có vẻ thô bạo, vốn tưởng rằng là cao thủ gì đó, không ngờ rằng chỉ là một đạo đồng Thai Tức kỳ luyện song tu.
Ở trong quan đã lâu, Lục Khiêm không khỏi nhiễm một tầng thói quen thực lực vi tôn.
Thai Tức kỳ mà thôi, nếu mạo phạm đến hắn thì tiện tay giết chết là được.
“Xin đạo trưởng cứ nói?”
“Gần đây có chợ Quỷ gì không?” Lục Khiêm hỏi.
Hoàng Long thành là thế lực ở trên bản đồ Thông U quan.
Là địa phương mà các tu sĩ thường hay tụ tập trao đổi tài nguyên.
“À, tiểu đạo nói với ngài, đã đến Hoàng Long thành thì địa điểm quan trọng nhất chính là chợ Quỷ, chu vi mấy trăm dặm, những người nuôi quỷ luyện thi đều tới lui nơi này.” Huyền Tiêu thần bí nói.
“Nuôi quỷ luyện thi?” Lục Khiêm ngẫm nghĩ trong lòng.
Thành trì của Thông U quan không ngừng tiếp máu cho tầng lớp bên trên.
Mỗi thành trì đều có các tài nguyên đặc thù.
Không xuất đạo quan thì không biết, đi ra rồi mới biết thành trì mấy trăm dặm xung quanh giống như một mạng lưới truyền máu cho toà đạo quan này.
Có lẽ tòa thành này có tác dụng vận chuyển tài nguyên nuôi quỷ luyện thi.
“Ngươi đạo hiệu là Huyền Tiêu, chẳng lẽ là người đời Huyền ở đạo quan?” Lục Khiêm nhìn Huyền Tiêu hỏi.
Nếu bàn ra thì còn cao hơn bản thân hắn ba đời đây.
“Không phải, đạo trưởng chớ hiểu lầm, chỉ trùng hợp mà thôi. Nếu đạo trưởng không thích, tiểu nhân có thể sửa lại đạo hiệu.”
Trên trán Huyền Tiêu nhất thời rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, chẳng lẽ người trước mặt là người của Thông U, cảm thấy bản thân mạo phạm hắn?
Ông ta không muốn bị giết vì một lý do nho nhỏ này, còn biết bao thời gian tươi đẹp vẫn chưa được hưởng thụ.
“Không sao, ngươi cứ giữ.” Lục Khiêm đứng dậy.
“Để tiểu đạo chuẩn bị xe ngựa cho đạo trưởng, đích thân tiễn đạo trưởng qua đó.” Huyền Tiêu tỏ vẻ không nỡ nhưng trong lòng chỉ hận kẻ mặt lạnh này còn không đi mau.
“Không cần.” Nhưng Lục Khiêm vẫn đợi thêm một lát.
Ngoài cửa dừng lại một chiếc xe ngựa đen.
Lục Khiêm bước ra ngoài cùng với Huyền Tiêu.
Đứng trước mặt xe ngựa, Lục Khiêm cảm ứng được điều gì, khẽ cau mày quay đầu nhìn lão đạo.
“Khà khà, ngại quá ngại quá, chút thành ý mà thôi.” Lão đạo xoa xoa tay cười nói.
Lục Khiêm lắc đầu bước lên xe ngựa.
Thần thức khẽ động, ngựa đen cảm ứng được liền phi nước đại.
Trên xe ngựa ngoại trừ Lục Khiêm còn có hai nữ tử đang ngồi quỳ.
Tuổi tác không lớn, khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi.
Mặt mày xinh đẹp, da thịt trắng như tuyết, cả người mang theo mùi hương nhàn nhạt tựa như vừa tắm xong, hai chân thon dài thẳng tắp khép lại thật chặt, xem ra vẫn là hai đóa hoa tươi chờ được hái.
Dung mạo hai nàng giống nhau như đúc, nhìn kỹ thì có chút khác biệt, người bên trái có một nốt ruồi lệ bên khóe mắt.
“Ai cho các ngươi lên xe.” Lục Khiêm lạnh nhạt liếc nhìn các nàng.
Lục Khiêm nói ra câu này, hai nữ tử nghe ra giống như muốn đuổi mình xuống.
Nữ tử bên trái nhất thời trắng bệch mặt, nàng không muốn trở lại bên người lão đạo kia.
“Ta và muội muội không chốn nương thân, mong đạo trưởng thu nhận.”
Nữ tử có nốt ruồi bên trái phản ứng khá nhanh, lập tức quỳ gối xuống.
Không biết là vô tình hay cố ý, lúc cúi người quỳ gối váy đỏ hơi buông lỏng, mơ hồ nhìn thấy vóc người đẫy đà và một luồng trắng nõn.
Trông thấy cảnh này Lục Khiêm tiến đến nắm cằm nữ tử.
Da dẻ bóng loáng nhẵn nhụi, phảng phất có thể bấm ra nước.
“Ngươi là tỷ tỷ? Tên là gì?”
Giống như bị bấm đau, nữ tử khẽ nhăn mày ngài, đôi mắt sáng ửng hồng.
“Bẩm đại nhân, nô tỳ tên Yêu Nguyệt, muội muội tên Tập Nguyệt.”
Lục Khiêm quay đầu nhìn, muội muội ngượng ngùng cúi đầu.
Tỷ tỷ Yêu Nguyệt rất có tâm cơ, tưởng rằng Lục Khiêm không biết, khẽ đụng vào muội muội. Muội muội lúc này mới ngẩng đầu lên, để lộ gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.
Yêu Nguyệt trong lòng khá hoảng nhưng vẫn cố nén sợ hãi đối diện với Lục Khiêm.
“Ha ha, thú vị. Các ngươi không cần đi nữa.” Lục Khiêm bỗng nhiên nở nụ cười.
Hai người vẫn là xử nữ, hơn nữa còn tuyệt sắc, xem ra Huyền Tiêu lão đạo bỏ ra không ít vốn.
Không trách chỉ có tu vi Thai Tức nho nhỏ lại sống rêu rao được nhiều năm như vậy.
Hóa ra là biết làm người.
Hai tỷ muội song bào thai này mỗi người một phong tình, muội muội có vẻ hướng nội.
Tỷ tỷ Yêu Nguyệt lại rất thông minh, rất biết nắm bắt cơ hội.
Nếu đã vậy cho nàng cơ hội cũng không sao.
Lúc này Lục Khiêm nghiêng mắt nhìn qua cửa sổ, xe ngựa chợt dừng lại.