Mục lục
Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm khuya lạnh lẽo, gió lạnh thổi từng cơn.

Ngoài động phủ, một đại hán chiều cao mười thước, trên đầu mọc sừng trâu đen, mũi trâu, giữa trán có đồng tử dọc của dã thú đang đứng ở ngoài cửa động.

Đằng sau, trong hơi nước dày đặc thấp thoáng một đám đạo binh đầu tôm.

Mọi người nhìn như lờ đờ, thực chất lấy thế bao vây, chặn ở tất cả lối ra của động phủ.

“Tàng Long động phủ, cái tên không tồi, xem ra người này có trí lớn.”

Cái biển dùng Chu Sa viết hai chữ rồng bay phượng múa to đùng, trong đêm khuya lấp lánh ánh sáng đỏ chói mắt.

Cái biển vẽ bằng Chu Sa, chính là một loại thủ đoạn lấy chính khí áp chế yêu tà, khiến đạo nhân khi đang bế quan không bị ngoại ma quấy nhiễu.

Một lát sau, két một tiếng cửa lớn mở ra.

Một đạo sĩ mặc đồ đen sắc mặt trắng bệch đi ra.

“Lưu chấp sự, không nghênh đón từ xa, xin hãy lượng thứ.” Lục Khiêm mỉm cười chắp tay: “Vừa rồi tại hạ Luyện Đan, có chút chậm trễ rồi.”

“Ổ? Vậy sao?” Lưu chấp sự cười như không cười, con mắt trâu màu đen ở trán xoáy thẳng vào.

“Được rồi, không phí lời nữa, ngươi chắc nghe nói chuyện Ngưu Tinh bị giết rồi nhỉ?” Lưu Đỉnh nói thẳng vào vấn đề.

“Đương nhiên, ngày thứ hai trong lâu đã truyền tin ra rồi. Có điều, mấy ngày này ta đều đang Luyện Đan đuổi tiến độ, cho nên biết tương đối muộn.”

Vẻ mặt của Lục Khiêm rất bình thường, biểu cảm không có quá để ý.

“Ta nghe nói trước khi xảy ra chuyện, các ngươi hình như có chút mâu thuẫn, ngươi đã chiếm chức vị mà Ngưu Tinh định để cho người khác.”

“Điểm này tại hạ thật sự không rõ, chẳng trách Ngưu quản sư có sắc mặt không tốt lắm với ta, có những mâu thuẫn thật sự không thể ngờ tới được đấy.”

Lưu Đỉnh không có lên tiếng, mà đi thẳng vào trong động phủ.

Con mắt trên trán phóng ra chút ánh sáng, quét một vòng, không có phát hiện gì cả.

Lưu Đỉnh vẫn có chút không cam tâm, nói: “Mấy ngày này ngươi đều đang Luyện Đan sao? Đưa đan dược cho ta xem thử.”

Lục Khiên quay đầu đi vào Đan phòng, lấy ra năm cái bình bạch ngọc.

Trong mỗi bình ngọc, đều có một viên đan dược màu đỏ.

Ngửi hương thuốc của đan dược này, trên mặt Lưu Đỉnh hiện ra thần sắc say mê.

“Hiểu lầm rồi, hôm nay đã đắc tội nhiều.” Lưu Đỉnh ôm quyền nói.

Trong mấy ngày luyện ra năm viên Huyết Tinh Yêu đan, quả thật không có thời gian ra ngoài.

“Vậy tại hạ không tiễn xa nữa.” Lục Khiêm cười nói.

Hắn đã có thời gian khá dài không tự tay Luyện Đan rồi, bình thường đều giao cho người giấy.

Cảm giác không cần tự mình động thủ mà khắc độ của thuật Luyện Đan vẫn từ từ tăng lên khiến cho hắn tâm tình vui sướng không thôi.

Đợi qua khoảng thời gian này, Diên Hống Luyện Đan thuật tiến vào đại thành thì có thể luyện chế Nhân Phẩm Nhị Khiếu Kim đan rồi.

Lúc đó, tốc độ đột phá Luyện Thể sẽ nhanh hơn một chút.

Lăng Ba Lâu.

Trong các lâu u ám và ngập mùi máu tanh.

Máu tươi chảy trên đất, trên bàn bày lộn xộn những cái xác.

Có xác là con người, cũng có các loại dị thú quý hiếm.

Chiếc bàn rất lớn chỉ có một quái nhân trên mặt mọc vảy cá ngồi.

Phục Ba đang từ từ xé một cái chân người ra.

Sau khi Luyện Thể chi đạo tiến vào Chân Hình Hiển Hóa, sẽ biến thành bộ dạng của yêu thú huyết mạch, tính tình vì vậy mà chịu ảnh hưởng.

Lúc này, Lưu Đỉnh đi vào, nói: “Lâu chủ, Ngư Long không có nghi ngờ gì, khả năng là do Lục Khiêm làm. Lúc đó Ngưu Tinh quả thật có bảo vật, người này thích nói phét, nói không chừng đã để lộ mình có tiền ở đâu đó rồi.”

“Hừ, phế vật, sớm biết thế ta ăn hắn cho rồi.”

Phục Ba há miệng đầy răng sắc ra, mùi tanh cực kỳ nồng: “Đúng rồi, Ngư Long có giá trị không? Không có thì ngày mai đưa qua đây... He, thật cho rằng Lăng Ba Lâu ta làm từ thiện chắc?”

“Có, tay nghề Luyện Đan của người này thuần thục, là nhân tài hiếm có.” Lưu Đỉnh cười nói.

Lăng Ba Lâu không chỉ có một tu sĩ Luyện Đan là Ngư Long, nhưng chất lượng Luyện Đan của hắn ổn định hơn những người khác.

“Rất tốt, đại hội sứ giả của Hà Bá vào tháng sau dẫn hắn theo, xem thử chất lượng. Có thể hạ Huyết chú, gia nhập Lăng Ba Lâu.”

“Đúng rồi, tìm được Lục Khiêm chưa?”

“Vẫn chưa, giết xong Ngưu Tinh thì lặng lẽ biến mất rồi, truy hồn chi pháp cũng không thể tìm được.” Lưu Đỉnh mặt mày hổ thẹn.

“Phế vật, nhất định phải tìm được cho ta, Minh Hà bí đồ rất quan trọng.”

Nói xong, Phục Ba há miệng hút một cái, tất cả thi thể hài cốt trên bàn đều hút vào trong miệng.

Trong động phủ.

Mạc Sầu cởi bỏ quần áo, ngồi khoanh chân.

Lục Khiêm đứng ở đằng trước, móng tay từ từ lướt qua làn da hơi mát, trên làn da giống như ngọc trắng hiện ra chút ửng đỏ.

Ngón tay từ dưới rốn ba tấc, một đường trượt lên, quấn quanh cơ thể một vòng Chu Thiên.

Lông mi dài của Mạc Sầu hơi run rẩy.

“Nhớ lộ tuyến vận công, lát nữa ta vận hành Âm Dương Hợp Khí chi pháp, nhớ phải khóa chặt các chốt, không được tiết ra ngoài.”

“Vâng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK