Mục lục
Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân thể hắn đã vượt xa cường giả cùng cấp, đao binh bình thường không thể làm hại đến hắn.

Tuy rằng cảnh giới Luyện Khí vẫn thấp hơn nữ tử bên cạnh một chút, nhưng nhờ có thân thể cường đại nên vẫn có thể đuổi kịp.

Hàn Băng Ly khá kinh ngạc.

Nàng không biết Lục Khiêm còn che giấu bao nhiêu thủ đoạn, người này giống như một chiếc hộp bí ẩn lớn vậy.

Hai người cứ bám theo nhau, một trước một sau, cuối cùng cả hai đi tới một khu rừng.

Bóng đêm yên ắng, gió lạnh gào thét.

Trên núi thỉnh thoảng lại sáng lên những đốm lửa xanh.

Gió lạnh cắt qua da thịt, không khí thảm đạm giống như địa ngục nhân gian.

Ngọn núi này không lớn, nhưng quay lưng về phía mặt trời nên đã mọc lên một loại hoa có hình thù kỳ quái.

Trông vẻ ngoài thì hơi giống hoa hướng dương, cánh hoa to bằng bàn tay, nhụy hoa là một khuôn mặt nhắm mắt có một màu xanh gần như trong suốt.

Gió nhẹ thổi qua, cánh mũi của mặt người chun lại, như thật như ảo.

Trên cánh hoa màu xanh lá cây có một con sâu trắng bằng ngón tay cái, có con đã quấn kén quanh mình.

"Quỷ Diện Hoa, có công hiệu dưỡng thần an hồn, có lợi cho việc Luyện Khí hóa thần. Hàn Băng Tằm Ti, loại tơ không sợ nước sợ lửa, có thể dùng để chế thành pháp bảo hộ thân.”

Hai mắt Lục Khiêm hơi tỏa sáng, vận chuyển thuật chế dược để giám định thông tin về vật trước mắt.

Ở giữa rừng hoa là một tòa tế đài dài chín trượng, cao năm thước. Đám người Vu Từ đang đứng trên đó.

Hai người cũng đi lên.

Mặt trên của tế đàn dùng những sợi dây đồng ánh vàng để tạo nên một pháp trận phức tạp.

Ở giữa là một cái hố lớn sâu không thấy đáy.

Một cỗ âm khí ngút trời đập vào mặt.

"Tìm thấy ai chưa?" Vu Từ hỏi.

"Tìm được, là do Diệu Hương giáo giở trò, nhưng người đã chết.” Lục Khiêm cười thay lời chào hỏi Kim Dương.

Kim Anh đứng sau lưng có vẻ không phục, nhưng chắc là sợ bị đánh sợ hãi nên không dám buông lời cay nghiệt.

"Cái gì đây?" Hàn Băng Ly nhìn tế đàn rồi hỏi.

"Quỷ Diện Hoa cần sinh trưởng ở nơi cực âm, tế đàn này có tác dụng củng cố cực âm.” Một ông già gầy gò nói.

Người này là quan chủ của Ngũ Thông quan, người quản lý mảnh cực âm này.

"Mỗi năm chúng ta hiến tế cho hai mươi bé trai và bé gái để đảm bảo đất đai nơi này giữ được âm tính.” Quan chủ của Ngũ Thông quan chỉ vào chỗ xương cốt rồi nói.

"Tất nhiên, cha mẹ chúng đều tự nguyện.” Kim Dương tiếp lời, hắn cười nói: “Mạng người không đáng giá, mạng của những đứa trẻ càng không đáng giá. Một đồng tử có giá trăm lượng hoàng kim, người ta xếp hàng bán con kia.”

Trăm lượng vàng ròng đủ cho một gia đình năm người bình thường sống sung sướng hai trăm năm cũng không thành vấn đề.

Thời đại này, trẻ sơ sinh dễ chết non, có nhà ai chưa từng có trẻ con chết.

Hầu hết mọi người đều quen với việc này, buổi sáng đứa trẻ vừa chết, buổi chiều chôn cất sau đó vẫn đi làm việc bình thường đi.

Hàng năm cứ đến ngày tế lễ là lại hình thành dòng người tấp nập, nhao nhao hiến con, thậm chí tranh cũng tranh không được.

Thậm chí còn xảy ra tranh chấp, hạ giá, có người chỉ cần năm mươi lượng, có người muốn mười lượng.

Kim Dương không muốn phá lệ, cuối cùng rút thăm quyết định.

Người rút được mừng như điên, hắn được chọn đồng nghĩa với việc từ nay về sau có thể sống trong giàu có, ăn sung mặc sướng.

Cái giá phải trả chỉ là một đứa trẻ.

Lục Khiêm chợt nghe được những lời này, trong lòng không hiểu sao có chút không thoải mái.

Hắn bỗng sinh ra cảm giác đồng loại tương tàn.

Giống như những kẻ đó đã biến thành lợn thành chó, cuối cùng biến thành phân bón cho đất.

Kiếp trước thậm chí kiếp này, đều là lần đầu tiên hắn nghe được chuyện tương tự như này.

Thông U quan giàu mạnh nên đầy là lần đầu tiên hắn trực diện cảm nhận được.

Xung quanh hắn, không biết có bao nhiêu thành trì không ngừng truyền máu về phía đạo quan này.

Mỗi một vật liệu được sử dụng đều dính đầy máu người.

Loại cảm giác này không kéo dài bao lâu, liền biến mất vô tung vô ảnh.

Dù sao mình cũng là một trong những người có lợi ích, không cần phải giả bộ làm gì.

Nguyên tắc chọn lọc thôi, kẻ thích hợp sinh tồn thì sống, kẻ yếu mềm thì bị đào thải.

Chỉ có không ngừng trở nên mạnh mẽ mới có thể không bị người khác coi như thịt cá.

"Vậy thì tại sao sản lượng hàng năm vẫn giảm?” Vu Từ hỏi.

"Lão phu cũng không hiểu, ta không tìm ra nguyên nhân.” Quan chủ của Ngũ Thông quan cảm thấy hổ thẹn.

Phía sau hắn là năm cái bóng đen sâu thẳm.

Đây là ngũ quỷ.

Quan chủ của Ngũ Thông quan am hiểu dưỡng quỷ, hắn có năm con quỷ nghe theo hắn sai khiến, thần bí khó lường.

"Lão phu ngược lại cảm thấy mọi việc đều có liên quan đến Vạn Thọ, mấy năm gần đây, người này hành xử các lúc càng độc địa. Mới vừa rồi đám người Lục

đạo hữu đã điều tra được vụ mất tích có liên quan đến Diệu Hương giáo. Ta thấy đều do người này tham ô bảo vật.”

Kim Dương tức giận: "Mấy ngày trước, tôn tử của ta là Kim Anh ta cũng bị Vạn Minh khiêu khích, mới đến quấy rầy chư vị.”

"Ta chỉ muốn luận bàn cùng bọn hắn một chút mà thôi, người Thông U quan cũng ghê gớm lắm đâu.” Kim Anh không phục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK