Lục Khiêm đi vào trong cung điện, con mắt thứ ba mở ra, nhìn qua hư không, nói: “Ra đi, đừng ẩn giấu nữa.” Xoạt! Sương mù màu u lục khuếch tán ra. Từng cơn âm phong thổi tắt ngọn nến. Cộc cộc cộc. . . Một loạt tiếng bước chân truyền đến, một thanh niên tuấn mỹ tràn đầy tà khí bước ra từ trong sương mù dày đặc. “Ngươi thành Hư Đan rồi?” Lục Khiêm dùng thần mục nhìn ra tu vi của Tương Liễu. “Đương nhiên.” Tương Liễu chuyển lời: “Có phải Cửu Kiếp cũng nói giống...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.