Sau khi ma đao và xương cổ va chạm thì phát ra âm thanh ‘rắc rắc’ khiến người ta ê răng, khắp đài đều là màu tươi chảy xuống.
Ma đao sau khi đâm vào xương sống cổ, tên cướp trở nên yên tĩnh, hai mắt vô hồn.
“Á!” Những tên cướp khác nhìn thấy một màn này, phần lớn đều bị dọa tới ngất đi, không khí tản mạn một mùi hôi thối.
Sau đó, Lục Khiêm lấy ra một bộ Ngư Lân giáp màu lục, khoác lên người một tên tù nhân khác.
Ngư Lân giáp nhúc nhích giống như vật giống, ghim vào trong da thịt của tên cướp.
Tiếng kêu thảm thiết của tên cướp giống như bị lăng trì, khiến người ta rùng mình.
Bọn cướp đều bị dọa ngất đi rồi.
Cảnh tượng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng hút máu ừng ực ừng ực của hai món pháp khí.
Cơ thể và làn da của tên cướp dần trở nên nhão nhoét.
“Quá máu me.” Trong lòng Hắc Ưng hét lên, cho dù hắn ta giết người như ngóe, cũng chưa từng thấy cảnh tượng máu tanh khủng khiếp như này.
Hắn ta rất không ổn, miễn cưỡng chống đỡ mới có thể không ngã xuống.
“Còn có việc gì không?” Lục Khiêm bình tĩnh quay đầu nhìn sang Hắc Ưng.
“Không... thuộc hạ lui ra trước.”
“Tiếp tục đưa người lại đây, càng nhiều càng tốt, năm sáu trăm người cũng vẫn còn ít.”
“Vâng!”
Vừa nghĩ tới vận mệnh tiếp theo của những người này, Hắc Ưng bỗng cảm thấy nơi này thật u ám lạnh lẽo, có chút gió lạnh thổi qua.
Sau khi Hắc Ưng rời đi, Lục Khiêm lau sạch máu trên tay.
Hắn không có tu luyện thủ pháp Luyện Khí, trước tiên học Khí Nộ Huyết Luyện Chi Thuật.
Trước cứ khôi phục pháp khí đã rồi tính tiếp.
Chỗ cường đại của hai pháp khí này hắn đã đích thân trải nghiệm, Thất Sát m Phù kiếm mãn cấp cũng không thể đánh lại, nếu không phải là cuối cùng làm cho Âm Phù kiếm tự bạo, sợ rằng thật sự phải chết ở đó rồi.
Chớ xem thường anh hùng trong thiên hạ.
Tiếp theo vừa học Luyện Đan, vừa tu tiên, chuẩn bị công pháp Luyện Thể.
Thời gian dần trôi, Lục Khiêm càng cảm thấy nguy hiểm đang tới gần, Lý Độ kia thật sự là một cái tai họa ngầm.
Hơn nữa, khi giết Lý Lâm, vậy mà lại để lại sơ hở.
Vì để trốn tránh Âm hỏa của Lý Minh U, lúc đó hắn đã dùng Âm Quỳ Chân Thủy.
Tuy nói trong Đạo quan có rất nhiều người tu luyện Âm Quỳ Chân Thủy, nhưng người hiềm nghi lớn nhất đoán chắn chính là hắn rồi.
Thời gian nửa năm thoáng chốc trôi qua.
Nửa năm này, ban ngày Luyện Đan, chế dược, tu khí, nuôi Ngư Long.
Buổi tối Luyện Khí Thải Chân Thủy, sau khi thu nhận Tập Nguyệt thì cùng song tu với hai tỷ muội.
Tốc độ tu luyện đẩy nhanh hơn, mỗi ngày đạt tới sáu khắc độ.
...
Tầng hầm.
Ánh đèn leo lắt, không khí ẩm ướt.
Tay Lục Khiêm cầm một viên kim đan cỡ ngón cái, tỏa ra ánh sáng kim loại, nhét vào miệng một tên cướp.
Gương mặt của tên cướp bỗng đỏ bừng, cả người giống như con tôm bị luộc chín bốc ra một luồng khí nóng.
Cơ thể mọc ra lân phiến bích lục, răng nanh sắc nhọn, mắt sắc như báo, vậy mà là một gương mặt của con báo, móng vuốt sắc bén như móng vuốt chim ưng, vừa giống người lại vừa giống yêu.
Đây là huyết mạch Bích Lân Báo.
Bụp!”
“Yêu đạo, chết cho lão tử!”
Tên cướp giằng đứt khóa sắt, ánh mắt ác độc, móng vuốt chộp về phía đầu của Lục Khiêm, tốc độ nhanh như tia điện.
Bụp!
Lục Khiêm lách người né tránh, công kích thất bại, thạch đài vậy mà bị một bộ vuốt cắt thành hai nửa.
Tên cướp thấy một kích không thành, liên tục công kích thêm mấy chục lần nữa.
Lục Khiêm có khuyên thế nào đi nữa thì hắn ta vẫn không nghe lọt.
Đồng tử càng lúc càng đục ngầu, gã dần dần mất đi lý trí.
Trước đó còn có thể mắng chửi vài câu, bây giờ lời hoàn chỉnh cũng không nói ra được.
Cơ thể dần dần không thể đứng thẳng nữa mà thân người giống như con báo khom người lại.
“Gừ!!!”
Tên cướp gầm lên một tiếng, tốc độ nhanh như thiểm điện, lao ra khỏi tầng hầm.
“Đợi ta... giết... giết cả nhà ngươi.”
Tên cướp nhìn thấy Lục Khiêm vẫn không đuổi theo thì để lại một câu hăm dọa.
Lục Khiêm vẫn đứng bất động tại chỗ.
“Haizz, lại thất bại một người nữa.”
Tên cướp chạy thoát ra, nằm sấp trên đất hít thở không khí tự do.
Lúc này, sắc trời bỗng tối lại.
Mây đen ngập trời.
Ào ào!
Nước mưa đen sì rơi xuống, lân phiến toàn thân của tên cướp phát nổ, trong lòng gã dấy lên một cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Có lòng muốn trốn nhưng đâu thể chạy nhanh hơn tốc độ nước mưa rơi xuống.
Ào ào!
Cơn mưa chỉ mưa trong vài phút, mây đen tản đi, trên mặt đất chỉ còn lại bộ xương giống như người lại giống như thú.
Bố Vân Đoạn Nghê chương của Lục Khiêm đã tu luyện đến cảnh giới tiểu thành, nhấc tay một cái thì có thể tùy ý hô mưa gọi gió.
Mặc cho tên cướp chạy thế nào, cũng không thoát được phạm vi bao trùm của mây đen.
Trên bệ đá đều là máu, bao gồm hai tay của Lục Khiêm cũng dính đầy máu.
Yêu Nguyệt thân mặc một bộ đồ thợ săn hay tay bưng chậu nước nóng.
“Ngươi ra ngoài trước, dặn Hắc Ưng tiếp tục đưa người tới đây.”
Lục Khiêm rửa tay, phất tay bảo Yêu Nguyệt đi ra.
“Vâng!” Yêu Nguyệt cáo lui.
Nữ nhân như Yêu Nguyệt rất có tâm kế, rất biết nắm bắt cơ hội.