Mục lục
Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngoại trừ Diệu Hương giáo ra, còn có hai thế lực khác là thành chủ của Bạch Dương thành và Ngũ Thông quan. Thành chủ Bạch Dương thành cùng quan chủ của Ngũ Thông quan đều có đạo hạnh Luyện Khí trung kỳ, hai nhà hợp lại cũng ngang ngửa với Diệu Hương giáo.”

Luận truyền thừa, Thông U quan chắc chắn là số một.

Đạo quan cũng đã có kế hoạch mời chào nhân tài của các phái khác. Nhưng nhân tài tiến vào môn phái lại rất ít.

Dù sao so với khổ tu trong rừng sâu thì đâu được tiêu dao sung sướng bằng việc làm vua chốn nhộn nhịp rỗng đến cả trăm dặm được.

Ví dụ như cảnh tượng hoành tráng cỡ này, Lục Khiêm thấy tám đại chấp sự cũng không phô trương lớn như hắn.

"Diệu Hương giáo chủ, pháp lực vô biên!”

Dưới tác dụng của dị hương, cư dân trong thành cuồng nhiệt hô khẩu hiệu. Lúc này, một năm nhân mặc bạch y bước ra từ trong kiệu.

Nam tử này đã đầy đầu tóc bạc nhưng khuôn mặt lại chỉ như thanh niên hơn hai mươi tuổi, tuấn dật tiêu sái, tư thế bừng bừng.

Hắn phất phất tay, một tia sáng chói lòa như ánh mặt trời bay ra. Rầm!

Tia sáng nổ tung, hóa thành mưa nhỏ, rơi xuống đầu đám bệnh nhân đứng gần đó.

Lại thấy những người này lập tức từ tái nhợt chuyển sang ửng hồng đầy sức sống, vết thương trên người cũng lập tức chuyển biến tốt đẹp, khôi phục như lúc ban đầu.

Hơn mười vạn người phát ra tiếng la hưng phấn, trên người giáo chủ Diệu Hương tỏa ra ánh sáng trắng tinh khiết.

"Ế?” Lục Khiêm đã nhìn ra huyền cơ.

Những người này không được chữa khỏi bệnh.

Dường như đó chỉ là một phương pháp “dùng trước” sinh mệnh, khiến cho bọn họ tạm thời trông có vẻ khỏe mạnh bình thường.

Người bệnh nặng nhiều nhất chỉ còn lại một hai năm còn sống trên nhân thế, tốt nhất cũng chỉ còn lại hơn mười năm.

Nhưng luồng sáng trên người Diệu Hương giáo chủ lại khá giống pháp môn nào đó.

Một loại pháp môn tập hợp tín ngưỡng tu hành của mọi người. Nhưng hắn ngẫm lại cũng thấy đúng.

Người tu hành trọng thực tế rất coi trọng lợi ích, nếu không có lợi ích thì ai lại tốn sức làm trò như vậy chứ.

Đội ngũ đi đầu lại khiêng một chiếc kiệu được kết bằng hoa lớn.

Một nữ tử che mặt bằng sa mỏng bước ra khỏi kiệu hoa, dáng người nàng ta phải nói là yểu điệu thục nữ.

Mỗi một cái nhấc tay, một bước chân của nữ tử đó đều tản ra một thứ lực lượng mê hoặc tâm trí.

Trong một chớp mắt, trời đất đột biến, mây đen cuồn cuộn.

Gió lạnh kêu rít, che khuất bầu trời.

Giữa những đám mây đen, mơ hồ hiện lên một vầng trăng tròn. Ánh trăng như nước chảy xuống đất, thanh lịch duyên dáng.

Trên mặt trăng có vài vết đen loang lổ như những hình thù trừu tượng. Người xưa gọi nó là thỏ ngọc, cóc vàng.

Lục Khiêm có được ký ức kiếp trước thì biết đây chẳng qua chỉ là miệng núi lửa trên mặt trăng mà thôi.

Lúc này, trong tiếng kinh hô của mọi người.

Thiên nữ đạp gót chân ngọc rồi bay về phía trăng tròn như một chú chim sải cánh trên mây.

Mặt trăng lại tỏa sáng, trời đất khôi phục như lúc ban đầu.

Đây chính là cảnh tượng thiên nữ bay lên cung trăng nổi tiếng.

Nhưng cùng lúc đó, Lục Khiêm phát hiện một cảm giác không tầm thường, có yêu khí rất nhẹ ngay trên mặt trăng này.

Đường Băng đứng bên cạnh cũng đăm chiêu.

"Ngươi cũng cảm giác được?” Lục Khiêm hỏi.

"Ừm, hình như mặt trăng này là yêu quái, nữ tử kia hẳn là tế phẩm phải cống cho nó ăn.”

Diệu Hương giáo thật sự có bản lĩnh gọi trăng kêu mây, còn tưởng địa bàn của Thông U quan lại là của hắn kia.

"Hơn mười nữ tử mất tích, rất có thể chuyện này có quan hệ mật thiết với Diệu Hương giáo.” Lục Khiêm suy nghĩ một lát rồi nói.

Đường Băng gật đầu, nàng cũng đồng ý với quan điểm này: "Chúng ta cũng nghĩ như vậy, thành chủ của Bạch Dương thành đã già đến nỗi đi không nổi nữa,

Ngũ Thông quan ít người, mấy năm gần đây Diệu Hương giáo nghiễm nhiên đã thành bá chủ của vùng Bạch Dương.”

Thật ra trong Thông U Quan cũng có người dùng sinh linh tu luyện pháp thuật, trong số sinh linh đó cũng không thiếu con người.

Chỉ cần không ảnh hưởng đến trật tự, không nghênh ngang hống hách mà làm thì rất nhiều lúc cũng đều là mở một con mắt nhắm một con mắt.

Chuyện Bạch Dương thành lại làm lớn đến độ ai ai cũng biết, đến nước này thì là người mình làm hay kẻ ác mượn tay gây ra thì cũng phải tra đến khi có kết quả thì thôi.

Yến hội kết thúc, mấy người gặp nhau.

"Hay là chúng ta bắt đầu điều tra từ đây? Diệu Hương giáo làm việc phô trương như thế, hẳn là có thể tra ra chân tướng của việc các nữ tử mất tích.”

Lục Khiêm cảm thấy một khi người đã nổi điên thì có thể sẽ làm việc ngông cuồng, sinh lòng tham động vào thứ không nên động.

"Ta cảm thấy khả thi, không bằng đêm nay chúng ta lên núi, xem là yêu nghiệt nào đang tác oai tác quái?” Đại hán mặt đen Yến Hưng Liệt nói.

"Không được. Vu Từ lắc đầu từ chối: "Giáo chủ của Diệu Hương giáo là cao thủ Luyện Khí hậu kỳ, chúng ta chờ vị đạo hữu kia đến đã rồi sẽ cùng đến bái phỏng thành chủ Bạch Dương thành, sau đó lại tìm hiểu về chuyện của Diệu Hương giáo sau.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK