Người giấy không chết, ngược lại còn trở tay chém một đao.
Đang!
Một đao trực tiếp chém vào cổ của Mã Lôi Công, xương cốt trắng hếu va chạm với lưỡi đao làm bắn ra tia lửa.
Ngoại trừ xương hơi rạn nứt thì Mã Lôi Công không bị tổn thương chút nào.
Mã Lôi Công nổi giận, quỷ hỏa trong mắt không ngừng lập lòe, cặp móng vuốt sắc bén vồ xuống liên tục.
Tiếng giấy rách vang lên, người giấy bị xé thành từng mảnh nhỏ, pháp thuật mất đi hiệu lực hóa thành một làn khói xanh.
Vèo!
Hai đạo vũ tiễn từ trong đống nhánh cây bay ra, mang theo cái đầu của con Mã Lôi Công.
Cuối cùng Lục Khiêm cũng nhìn ra, nhược điểm của con Mã Lôi Công chính là quỷ hỏa ở bên trong xương sọ.
Những chỗ khác bị hao tổn chẳng ảnh hưởng gì đến nó.
Trong đêm tối, vũ tiễn bạch sắc tựa như lưu tinh.
Ầm!
Mã Lôi Công hóa thành một đạo hắc ảnh, vũ tiễn bắn trúng thân cây, đâm sâu vào ba tấc.
Bóng đen chạy đuổi theo sát người giấy cung tiễn, thân ảnh chớp lóe liên tục, nháy mắt đã đến trước mặt người giấy.
Tốc độ phản ứng của con Mã Lôi Công đã vượt qua mãnh thú bình thường.
Về mặt ý thức và trí khôn thì ngay cả loài vật giết người cao cấp nhất trong thiên nhiên cũng chẳng bằng nó.
Nhưng dẫu sao nó cũng không thể tưởng tượng nổi thủ đoạn của nhân loại.
Ngay lúc nó phi đến gần người giấy, trên thân người giấy lóe lên tia sáng xanh lét, một đoàn lục diễm độc hỏa hoàn toàn thôn phệ nó.
Ầm!
Lấy người giấy làm trung tâm, hỏa diễm nổ tung.
Lục diễm bắn ra bốn phía, vài gốc cây đại thụ ba người ôm mới hết bị nổ thành từng đoạn, hơn phân nửa đống cành lá bùng cháy biến thành tro tàn lục sắc.
Khói lửa mù mịt, một cỗ khí lưu nhàn nhạt quanh quẩn xung quanh.
Lục Khiêm lùi ra sau một khối đá xanh cao cỡ nửa người, cực kỳ thận trọng tạm thời án binh bất động.
Ngay từ đầu hắn đã không định để người giấy giết chết Mã Lôi Công.
Mặc dù lực lượng của người giấy cao hơn người bình thường rất nhiều, nhưng đối phó với một con quái vật không sợ đao thương xem chừng vẫn chưa đủ sức.
Đồng thời, thân thể người giấy còn khá yếu ớt, đánh cận chiến luôn kém hơn một bậc so với người bình thường.
Sở dĩ hắn làm như thế chính là để dẫn xà xuất động.
Hắn đã sớm dán trên thân người giấy mười trượng bạch phù, chỉ cần Mã Lôi Công rơi vào bẫy, mười lục diễm độc hỏa cầu sẽ nổ tung.
Uy lực hiển nhiên không tầm thường, lực sát thương bùng nổ trong phạm vi khoảng chừng mười trượng.
Đối với đạo đồng Thai Tức kỳ thì như vậy đã rất không tệ rồi.
Sắc mặt Lục Khiêm tái nhợt, xem ra việc dẫn bạo nhiều lá bùa như vậy cũng khiến hắn tiêu hao khá lớn.
Không còn cách nào khác, thực lực Thai Tức chính là như thế, cho dù hắn đạt đại thành nhưng vẫn có chút phí sức.
Đồng thời còn có rất nhiều pháp thuật lợi hại hắn chưa có khả năng học, muốn học thì thực lực ít nhất phải đạt đến Luyện Khí mới được.
Đây cũng là lý do vì sao người đạt Thai Tức chỉ là đạo đồng, mà đạt Luyện Khí mới được làm đạo sĩ.
Lúc này, bên kia có động tĩnh.
Khói lửa tản đi, Mã Lôi Công chậm rãi đi ra.
Chân trước trực tiếp bị nổ nát tươm, đầu nó bất lực rủ xuống, suýt nữa đã rơi xuống đất luôn rồi.
Hiển nhiên nó đã phát hiện vị trí của Lục Khiêm, quỷ hỏa trong mắt điên cuồng lay động, có vẻ cực kỳ phẫn nộ.
Ùng!
Tiếng sấm rền vang vọng.
Sóng khí đen nhánh bạo phát tạo thành dạng cái loa, mà trung tâm mục tiêu chính là phương hướng của Lục Khiêm.
Mã Lôi Công phóng thích xong một chiêu này, quỷ hỏa liền trở nên ảm đạm. Xương cốt toàn thân Mã Lôi Công phân ra thành từng mảnh, chỉ còn lại xương đầu với quỷ hỏa lẻ loi trơ trọi.
Một cỗ cảm giác hết sức nguy hiểm ập tới.
Lông tơ trên người Lục Khiêm chợt dựng đứng cả lên, hắn rất muốn tránh nhưng thân thể lại cứng đờ chẳng còn chút sức lực, cứ như thể bị thứ gì đó khóa lại.
Đồng thời, tinh thần hắn bắt đầu hỗn loạn, giống như bị đánh vào đầu làm hắn không phân rõ được phương hướng.
"Mở!" Lục Khiêm hét lớn, trên mặt đầy vết đen, y phục phồng lên, chân khí còn sót lại cuồn cuộn tràn vào tay phải.
Rốt cục, tay phải của hắn cũng tránh được trói buộc.
Sau đó, Lục Khiêm nhanh chóng móc từ bên hông ra một cái ống trúc xanh biếc to bằng ngón tay cái.
Mở nắp, hắn đổ chất lỏng màu hồng nhạt vào trong miệng.
Một hương vị cực kỳ đắng chát tràn ngập khoang miệng, kích thích như muốn mở đỉnh đầu của người ta ra, khiến cả người hắn tức khắc chấn động.
Thuốc này có công hiệu bổ thần, tên là Nhân Diện Đào Hoa Phục Thần tễ. Lục Khiêm lập tức tránh được đòn chấn nhiếp của Mã Lôi Công.
Ầm!
Tốc độ của âm thanh thực sự quá nhanh, gần như chỉ trong một khắc Lục Khiêm vừa uống thuốc, sóng âm đã đánh thẳng vào thân thể hắn.
Rầm rầm!
Ở khu vực hình quạt sau lưng Lục Khiêm, vô số loài chim rơi xuống tới tấp.
"Hừ!" Lục Khiêm đau đớn rên một tiếng, bên khóe miệng tràn ra máu tươi, thân thể lảo đảo suýt nữa đã té ngã.