“Mặc dù gương vàng có thể khiến ta thu được nhiều thành quả, nhưng vẫn cần phải chăm chỉ khổ tu mỗi ngày.” Lục Khiêm thầm nghĩ.
Bảo vật này không cho phép bản thân đi đường tắt, muốn tăng khắc độ cũng là do mình chăm chỉ tu luyện được, không phải chỉ ngồi một chỗ mà không làm gì thì có thể tăng lên.
Sau khi Luyện Khí, ba người giấy bên cạnh đều tự mình luyện dược.
Lò lửa bùng lên mạnh mẽ, không khí nóng như thiêu đốt.
Người giấy đứng bên nồi sắt, thỉnh thoảng lại dùng xẻng khuấy mạnh, đảo đều các loại thảo dược.
Từng tia dược hương xông vào lỗ mũi, khiến người ta cảm thấy sảng khoái tinh thần.
Người giấy còn lại đang ngồi trước dược đỉnh, tiếp tục tinh luyện các loại dược liệu đã bào chế.
Xung quanh cơ thể người giấy cuối cùng lơ lửng các dụng cụ khác nhau, thêm các loại dược liệu theo trình tự và quy trình cụ thể.
Ngay sau đó là một bộ Hoàng Kỳ Đương Quy Ích Khí Bổ Huyết tán tươi mới.
Luyện dược khác với việc phối các loại thảo dược thông thường.
Hầu hết các loại thảo dược cần được sắc chín lên.
Mà dược liệu được luyện chế theo phương pháp này không cần thêm các bước dư thừa, có thể uống trực tiếp.
Lục Khiêm mở túi giấy dầu ra, nuốt một ngụm tán.
Vị đắng bùng nổ trong miệng, hơi nóng chảy xuống cổ họng rồi đến khắp toàn thân, sắc mặt hắn đỏ lên, toàn thân nóng rực.
“Dược liệu lại không đủ.” Uống thuốc xong, sắc mặt Lục Khiêm hồng nhuận.
Mục tiêu tiếp theo rất đơn giản.
Một là tìm một nơi an toàn, hai là tìm cách đột phá Dưỡng Thần chi pháp. Hoặc tăng cao Quan Tưởng pháp, hoặc tăng huyết mạch để đạt được cảnh giới 'Huyết hóa quanh thân'.
Lúc này, một thiếu niên bước vào.
Tạ Hàn hiện giờ tự tin hơn rất nhiều so với ngày trước.
“Đạo trưởng, ta đã tấn thăng lên Tiên Thiên rồi.” Tạ Hàn rất phấn khích. “Toàn bộ tiêu cục có chưa đến mười Tiên Thiên. Tôi còn là người trẻ nhất, nhưng tôi không nói ra.”
“Chúc mừng.” Lục Khiêm mỉm cười.
Người phàm luyện võ khác với tu sĩ Luyện Khí.
Luyện Khí chú ý đến việc tinh luyện và chuyển hóa Khí, Luyện Khí hoàn thần là sự chuyển hóa từ sự thay đổi về lượng sang sự thay đổi về chất.
Luyện võ thì không phải vậy, chỉ đơn giản là tinh luyện, tinh chế ra cái gọi là nội lực.
Điểm khác biệt đơn giản nhất là tu vi của võ giả càng cao thì lượng cơm ăn càng lớn, nghe nói một số võ giả có thể ăn một lúc nửa con trâu.
Còn tu vi của tu sĩ càng cao thì lượng ăn càng nhỏ, về cơ bản thì cứ mười ngày Lục Khiêm mới ăn một lần.
“Tốt lắm, lát nữa giúp ta thu thập thêm nhiều dược liệu, càng nhiều càng tốt.” Lục Khiêm suy nghĩ một chút rồi nói thêm, “Cũng phải chú ý xem trên thị trường có sinh vật lạ nào không, lấy một ít máu thịt về... "
“Dạ!” Vẻ mặt Tạ Hàn càng thêm cung kính.
Đạo trưởng đã cho hắn ta một loại thuốc, để hắn ta đề thăng lên cảnh giới Tiên Thiên.
Cao thủ cảnh giới Tiên Thiên có thể dễ dàng thoát khỏi khi phải đối mặt với vòng vây của mấy trăm tinh binh, hoặc lấy được thủ cấp của thượng tướng.
Mười sáu, mười bảy tuổi được tấn thăng lên Tiên Thiên đã là thiên tài một trong một vạn người rồi.
Nhưng ở trước mặt đạo trưởng, e rằng cũng chỉ tầm thường, bé nhỏ như con kiến.
Nghĩ đến đây, sự tự mãn trong lòng hắn ta bỗng chốc tan biến.
Tạ Hàn đang vừa đi vừa suy nghĩ, đột nhiên đụng phải một nhóm người.
“Không có mắt hả!” Một gã đàn ông có phần giống Tạ Hàn mắng.
“Đại ca!” Tạ Hàn liếc mắt nhìn lão nhân bên cạnh, vội vàng chào hỏi: “Bái kiến lão tổ tông."
Trước mặt hắn ta là một lão nhân với vết đốm đồi mồi trên khuôn mặt, râu tóc bạc trắng.
Tâm trạng ông lão có vẻ rất tốt nhưng là ai tinh mắt cũng có thể nhận ra cơ thể ông ta đang suy yếu.
Người này là người sáng lập nên Uy Vũ tiêu cục, tằng tổ phụ của Tạ Hàn, Tạ Huyền.
Tạ Huyền vốn không thèm để ý gật đầu, nhưng khi ánh mắt quét qua Tạ Hàn, lập tức dời tầm mắt, sau đó ẩn ý nói: "Tạ Hàn, võ công của ngươi gần đây luyện thế nào rồi?"
“Hồi bẩm lão tổ tông, cũng thường thôi ạ.” Tạ Hàn đáp.
"Hừ! Không thành thật." Tạ Huyền đột nhiên đánh một chưởng vào vai Tạ Hàn.
Chưởng phong rít lên khiến mặt người đau buốt.
Tạ Hàn nhất thời không kịp phản ứng, hắn ta mới vào Tiên Thiên thì làm sao có thể là đối thủ của lão Tiên Thiên dày dặn kinh nghiệm được.
Hơn nữa, đối phương là người thân cùng huyết thống và là trưởng bối của hắn ta, hắn ta không phòng bị, trực tiếp bị đối phương đánh trúng.
Ầm!
Cơ thể của Tạ Hàn trực tiếp va vào tường, "hự" một tiếng, nôn ra một ngụm máu tươi.
"Hai mắt sáng ngời, thái dương gồ cao, rõ ràng là nội lực đã thành, nhưng lại ẩn dấu thực lực, người muốn sau này tu luyện thành công để báo thù đại phòng phải không?"
Tạ Huyền hừ lạnh một tiếng, nói với người bên cạnh: "Người đâu, nhốt nó vào phòng, trong vòng ba tháng không được ra ngoài."
Với tư cách là người sáng lập Uy Vũ tiêu cục, mặc dù mấy năm nay Tạ Huyền không nhúng tay vào việc gì, nhưng lời nói của ông ta vẫn rất có sức nặng.
Mấy tên huynh đệ dòng chính xem một cách hả hê, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét.
Rõ ràng là bọn họ cũng rất coi thường người đệ đệ do gái lầu xanh sinh ra.
“Lão tổ tông, cháu bị oan.” Tạ Hàn che ngực nói, lục phủ ngũ tạng bị thương, không dùng sức được.