Mục lục
Đại Đường Cuồng Sĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiến mã của mọi người sợ hãi quay đầu bỏ chạy, mấy con chiến mã ngã sõng xoài trên mặt đất, bảo mã của Lý Trân không ngã nhưng cũng sợ hãi lùi về phía sau mấy chục bước, Lý Trân giương cung, nhằm đầu con hổ bắn tới. Mũi tên lao vút đi với một lực rất mạnh, xuyên qua mắt trái của con hổ, lực mạnh đến mức chỉ còn thừa chiếc đuôi mũi tên là còn nằm bên ngoài, phần còn lại đều đã ngập sâu trong đầu con hổ.

Mãnh hổ đau đớn rống lên thảm thiết làm lay chuyển cả núi rừng, con chiến mã của Lý Trân cũng sợ tới mức đứng không vững, hai chân nửa quỳ trên mặt đất, ngay khi con mãnh hổ lắc lư cái đầu định quay người bỏ trốn thì mũi tên thứ hai của Lý Trân đã lao tới.

Một tiếng “vù…ù.ù..” vang lên, mũi tên của Lý Trân cắm vào mắt bên phải của con hổ, mãnh hổ giờ đây hai mắt đã bị mù, nó gầm lên dãy dụa, lao đầu vào tàng cây rồi quỳ rạp trên mặt đất bất động.

Lúc này Lý Trân mới phát hiện trên mông của con hổ còn cắm một mũi tên khác nữa, hóa ra là đã có người bắn trúng nó trước rồi.

Hắn nhảy khỏi lưng con chiến mã, rút kiếm chầm chậm đi tới bên con hổ, chỉ thấy máu từ đôi mắt của con hổ chảy ào ạt theo hai mũi tên. Hắn đạp con hổ một cái, con hổ đồ sộ đã bất động, cơ thể khổng lồ đã chết rồi.

- Lão Lý, con hổ chết rồi sao?
Lý Lâm Phủ từ phía sau đang lồm cồm bò dậy lo sợ hỏi.

Lý Trân gật đầu nói:
- Nó đã bị ta hạ gục rồi.

Đúng lúc này, cách đó không xa vọng tới tiếng vó ngựa chạy rầm rập, tiếng người hô to:
- Ở chỗ nào!

Hai mươi mấy người cưỡi ngựa phóng như bay tới, chẳng mấy chốc đã tới trước mặt Lý Trân. Kẻ đi đầu là một người trẻ tuổi đội kim quan, thân khoác áo bào tím, lưng đeo đai ngọc, dáng người hơi béo, thoạt nhìn thì có vẻ tính khí rất ôn hòa.

Phía đằng sau còn có một thiếu niên tầm mười hai mười ba tuổi, và một thanh niên với cách ăn mặc tương tự, song bộ dạng vô cùng tuấn tú, một đôi mắt sáng lạ thường, tràn đầy phấn khích.

Đằng sau nữa là đám thị vệ của bọn họ, tất cả mọi người ai nấy đều cầm cung tên, mỗi người một vẻ uy phong lẫm liệt.

Lý Lâm Phủ nhận ra hai người này, gã tiến lên quỳ một gối và thi lễ:
- Tại hạ Lý Lâm Phủ tham kiến Thọ Xuân Quận Vương và Lâm Truy Quận Vương.

Lý Trân hơi ngẩn ra một chút, hắn đã từng nghe qua, Thọ Xuân Quận Vương là Lý Thành Khí, Lâm Truy Quận Vương là Lý Long Cơ, đều là con trai của Lý Đán, hắn thiếu niên ở phía sau có lẽ chính là Đường Minh Hoàng sau này, song vì kiến thức của hắn khá nhiều cho nên cũng đã sớm miễn dịch với việc nghe tên và gặp những người quyền cao chức trọng như thế này rồi.

Hắn đã mơ hồ đoán được, mũi tên cắm trên mông con hổ là do bọn họ bắn, hắn tỏ ra vờ như không biết gì, liếc mắt nhìn hai người bọn họ, xem xem bọn họ xử trí sự việc này ra sao.

Lý Thành Khí khẽ khom người xuống đáp lễ Lý Lâm Phủ rồi thúc ngựa đi đến bên phía con hổ, huynh đệ Lý Long Cơ cũng tiếp bước đằng sau, dù cho bọn họ đều biết con hổ đã chết nhưng vẻ hung tợn của con hổ vẫn làm cho bọn họ cảm thấy phải dè chừng, không dám tới gần.

Lý Thành Khí thấy đôi mắt của mãnh hổ có găm hai mũi tên thì trong lòng tỏ ra vô cùng khiếp sợ, phải biết rằng mãnh hổ rất linh hoạt, có thể trong nháy mắt đã né được nguy hiểm, bắn trúng mắt nó, vậy phải là người vô cùng tài giỏi mới có thể làm được điều này.

Đằng này hai con mắt của con mãnh thú đều bị bắn mù, mũi tên gần như ngập cả đầu, để làm được điều này tốc độ và lực bắn của mũi tên phải như thế nào?

Y quay đầu lại nhìn Lý Trân, chỉ thấy một người dáng vẻ cao lớn, khoác bộ quân phục Thiên Ngưu Bị, dáng vẻ mạnh mẽ, đang hướng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía y.

Tuy rằng địa vị hai người khá cách xa nhau nhưng hai mũi tên mà Lý Trân găm trên đôi mắt con mãnh thú làm cho Lý Thành Khí cảm thấy có chút chấn động trong lòng, y không dám tự cao tự đại, chắp tay cười nói:
- Xin hỏi vị quân sĩ này danh tính ra sao?

Lý Lâm Phủ đứng bên cạnh hoảng sợ, đây đều là hai vị Quận Vương, thật không ngờ Lý Trân cũng chẳng thèm khom người thi lễ, như…như vậy là không đúng với phép tắc rồi

Gã cần phải nhắc Lý, Lý Trân mới hoi khom người thi lễ nói:
- Tại hạ Đôn Hoàng Lý Trân, Tham kiến hai vị quận vương điện hạ.

- Ngươi là Lý Trân sao?

Lý Thành Khí tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, hóa ra chàng trai trẻ tuổi đang đứng trước mặt mình lại là Lý Trân, Lý Thành Khí đã sớm nghe đến đại danh của hắn.

Thái độ và cử chỉ của Lý Thành Khí làm đám người xung quanh ai nấy cũng đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, Lý Lâm Phủ vốn định nhắc nhở Lý Trân cần phải chú ý chế lễ giáo phép tắc nhưng rốt cuộc nghĩ lại thì gã thấy mình có lẽ nên lặng im thì tốt hơn.

Lý Trân trong lòng cũng thấy có chút kì quái, tên Lý Thành Khí này sao lại có thể biết mình được nhỉ? Hắn chợt nhớ tới Thượng Quan Uyển Nhi từng nói với mình, xá lợi Di Lặc là do Lý Đán hiến tặng, mà Lý Thành Khí lại là trưởng tử của Lý Đán.

Lý Trân lập tức nhớ ra, Vương Nguyên Bảo nhất định là được Lý Thành Khí ủy thác đi Cao Xương để lấy xá lợi, vậy thì Lý Thành Khí biết mình cũng không có gì lấy làm lạ cho lắm.

Lý Long Cơ đứng phía sau có vẻ không hiểu mọi chuyện, y tiến tới hỏi nhỏ:
- Đại ca biết hắn sao?

Lý Thành Khí gật đầu đáp:
- Ta biết hắn.

Rồi Lý Thành Khí lại hướng về phía Lý Trân cười nói:
- Lý lão đệ, chúng ta hẳn là đã quen biết nhau rồi.

Lý Trân cũng thản nhiên cười nói:
- Đúng vậy, song lúc đó tại hạ lại không hề biết đó là điện hạ.

- Nếu ngươi biết là ta thì sẽ như thế nào?
Lý Thành Khí lại hỏi vặn.

- Có lẽ là không có gì khác biệt cả, điện hạ cần biết rằng lúc đó tại hạ không tự chủ được.

Lúc này thủ hạ của Lý Trân cũng đã quay trở lại, nghe hai người nói chuyện say mê thì mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tuy nhiên mọi người cũng lờ mờ đoán ra, hai người đã từng quen biết nhau.

Lý Thành Khí liếc mắt nhìn mọi người rồi quay lại nói với huynh đệ Lý Long Cơ:
- Chúng ta đi thôi!

Lý Long Cơ vẫn ngoái đầu nhìn con mãnh thú, mũi tên cắm trên mông con hổ chính là do y bắn, nhưng y cũng hiểu rằng mũi tên xa xa đó không phải là vết thương trí mạng, mũi tên mà Lý Trân bắn mới chính là đòn uy lực hạ gục con hổ, y chỉ còn biết thở dài, thúc ngựa quay đầu rời đi cùng với huynh trưởng của mình.

Lý Trân lại cười nói:
- Con mãnh hổ này không khiêng đi sao?

Lý Thành Khí quay đầu lại nhìn con mãnh hổ cười rồi nói:
- Con hổ không phải do ta hạ, khiêng về chẳng phải là phạm tội khi quân sao, cảm ơn ý tốt của ngươi.

Lý Trân lắc lắc đầu nói:
- Ta cũng không có ý nói con mãnh hổ này là do điện hạ bắn hạ, mà là ta muốn tặng cho Lâm Truy Quận Vương, không ai dám nói gì y đâu.

Lý Long Cơ trong lòng cảm thấy nóng lên, y nhìn huynh trưởng của mình một cách đầy chờ đợi, Lý Thành Khí cười nói:
- Vậy ta cảm ơn nhé!

Y quay lại ra lệnh cho đám thị vệ, năm sáu tên tiến tới khiêng con mãnh hổ. Lý Thành Khí chắp tay hướng về phía Lý Trân rồi cáo từ.

Đến lúc bọn Lý Thành Khí đi xa Lý Trân mới quay đầu nói với đám thị vệ:
- Chúng ta tiếp tục đi săn nào, ta tin chắc rằng hôm nay sẽ thu hoạch kha khá đó.

Bọn thị vệ đồng thanh hô “rõ” một tiếng rồi nhanh chóng đi gom những con hươu vừa bị bắn hạ lại. Lý Lâm Phủ đến trước mặt Lý Trân rồi âm thầm giơ ngón tay cái lên.

ự đứng dậy vỗ vỗ vai Lý Trân rồi nói:
- Chỉ cần ngươi gắng hết sức là được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK