Cái gọi là Tiến Tấu Viện chính là nơi xử lý công vụ của châu nha đặt tại kinh đô. Đương nhiên chỉ một số nơi giàu mới có. Tuyển thủ của đội mã cầu và ngựa của họ được sắp xếp vào Tiến Tấu Viện. Một mặt sắp xếp cho họ ăn ngủ, mặt khác cũng bảo vệ an toàn cho họ, tránh phát sinh vấn đề ngoài ý muốn.
Đội mã cầu Túc Châu năm ngoái bị tiêu chảy khiến cả đội phải bỏ cuộc nhường cho đội Thái Bình phủ không chiến mà thắng vào tốp 10. Chuyện này cuối cùng không tra ra chân tướng sự việc, không giải quyết được gì.
Chính vì bài học đau đớn xảy ra năm ngoái khiến các đội mã cầu năm nay phải cẩn thận phòng bị hơn. Cho dù không có Tiến Tấu Viện, đội bóng ở trong nhà dân cũng phải chú ý cẩn thận, đầu bếp và người chăn ngựa chuyên môn cũng không dám sơ suất chút nào.
Đội mã cầu do Lý Trân suất lĩnh ở công sở ngoài của Nội vệ tại phường Khuyến Thiện. Thượng Quan Uyển Nhi bỏ vốn cho họ hai ngàn quan tiền để bố trí nơi ăn chốn ngủ và đảm bảo an toàn cho bọn họ. Hơn nữa, các chi tiêu trước mắt, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi của đội mã cầu cũng đã khiến Thượng Quan Uyển Nhi tiêu tốn cả sáu ngàn quan tiền.
Cũng may mà địa vị của Thượng Quan Uyển Nhi khá cao, được sự đồng ý của Võ Tắc Thiên, ba mươi con ngựa phẩm chất đẹp nhất được chăn thả riêng ở Hà Tây đã được cung cấp cho đội mã cầu sử dụng, nếu không đội mã cầu này tiêu tốn ít nhất cũng phải hơn vạn quan tiền, nuôi một đội mã cầu hao phí lớn nhất chính là chi bổng lộc cho mã cầu thủ và tiền chiến mã.
Một cầu thủ mã cầu ưu tú lương mỗi tháng ít nhất cũng phải từ tám mươi đến hai trăm quan tiền. Thậm chí lương cao nhất của một cầu thủ có thể lên đến mấy trăm quan tiền. Cho nên chỉ có đội của hoàng thân quốc thích mới được nuôi tốt. Còn ngay cả đội của tướng quốc hay các quyền thần cũng chưa chắc đã có tài lực như vậy.
Cho dù đám Lý Trân không phải là những cầu thủ mã cầu chuyên nghiệp, sau khi cuộc tranh tài kết thúc sẽ giải tán, nhưng trong thời gian mấy tháng từ lúc tổ chức đội cho đến trận đấu này, Thượng Quan Uyển Nhi vẫn trợ cấp trăm quan tiền cho họ mỗi tháng.
Đương nhiên, tiền chưa chắc đã là tiền túi của Thượng Quan Uyển Nhi, mà thường do đám quyền quý và phú thương cam nguyện gánh vác. Ví dụ như chi phí đội mã cầu của Tương Vương Lý Đán trên thực tế chính là do Vương gia giàu có đứng đầu Trường An gánh vác.
Đội cầu của tất cả các châu cũng giống như vậy, không một quan phủ của châu nào mỗi năm có thể bỏ ra cả vạn quan tiền để nuôi một đội mã cầu, bình thường là tổ thức thành lập tạm thời, hơn nữa đều dựa vào hương thân địa phương góp vốn trợ giúp.
Màn đêm buông xuống, sáng mai chính thức bắt đầu cuộc so tài vòng đấu thứ nhất. Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, Lý Trân đang thảo luận với mấy cầu thủ mã cầu về chiến thuật cho ngày mai.
Mã cầu thực tế là hình thức giải trí cưỡi ngựa tác chiến, chú ý trận pháp, sách lược, phối hợp, sĩ khí, chiến mã, kỹ thuật bóng… Bình thường chia làm tiền quân, trung quân và hậu quân. Nhưng có thể bỏ tiền quân chỉ dùng trung quân và hậu quân. Trung quân chia làm chủ tướng và cánh tả, cánh hữu. Nhưng bất kể có thế nào thì hậu quân cũng nhất định phải có. Giống như tác chiến phải phòng ngừa quân địch đánh lén hậu doanh lương thảo vậy.
Đây cũng là vì tốc độ của mã cầu cực nhanh, bóng bay vụt một phát có thể xa cả trăm dặm. Kỵ thủ phòng ngự có lập tức lùi về phía sau căn bản là không kịp, hơn nữa cũng không có quy tắc việt vị gì cả. Đánh mã cầu chú ý nhất chính là xuất quỷ nhập thần, mai phục, đánh lén và chiến thuật chỗ nào cũng phải có. Thường phải xuất hiện ở tiền quân mới có điểm nhưng lập tức ở hậu doanh sẽ xuất hiện tình huống thất thủ.
- Tuy thực lực của đội mã cầu Tương Vương không tầm thường, nhưng vấn đề lớn nhất của bọn họ chính là huấn luyện chưa đủ sẽ khiến họ xảy ra vấn đề về phối hợp. Chiến thuật ăn ý còn thua xa Thiên kỵ doanh, cho nên ta vẫn đánh tiền quân, Trương Lê và Lý Ca Nô đánh trung quân, lão Bùi và lão Béo thủ hậu quân, mọi người không có ý kiến gì chứ?
Tất cả mọi người đều gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với trận hình của Lý Trân. Lúc này, Bùi Khoan nói:
- Ta đề nghị lão béo lệch sang cánh phải một chút!
- Vì sao?
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn y.
Bùi Khoan cười nói:
- Lúc đội mã cầu của Tương Vương luyện tập, ta đã quan sát rất kỹ, ta phát hiện trận hình của bọn họ không có tiền quân mà lập ba người trung quân. Bây giờ thay đổi trận hình chắc chắn là không còn kịp nữa rồi. Lý Thành Khí chắc chắn là chủ tướng bắn trung lộ và chỉ huy toàn quân, cánh tả của họ lệch yếu, sẽ được đổi thành Võ Sùng Huấn. Võ Sùng Huấn rất giỏi về đột kích biên lộ, cho nên ta đề nghị lão béo lệch sang phải một chút, chuyên canh chừng Võ Sùng Huấn để y không có cơ hội ghi điểm, như vậy cơ hội thắng của chúng ta sẽ lớn hơn.
Lý Lâm Phủ trầm ngâm một chút rồi hỏi:
- Đối phương có thể xuất binh đánh bất ngờ hay không, nhỡ đâu do Võ Sùng Huấn làm chủ tướng, Lý Thành Khí đổi thành đánh cánh tả thì sao?
- Không thể!
Lý Trân quả quyết lắc đầu:
- Cho dù Thánh thượng sắp xếp để Võ Sùng Huấn cho đội Tương Vương với dụng ý để Lý Võ hòa thuận, nhưng trên thực tế không làm được. Đội Tương Vương chắc chắn sẽ không để Võ thị làm chủ tướng. Có thể để Võ Sùng Huấn lên sân cũng là nể thánh ý lắm rồi, để Võ Sùng Huấn thay thế Lý Thánh Khí sẽ khiến người ta nghĩ đến vấn đề chính trị không cần thiết, cho nên đó là điều không thể!
Lý Trân lại nói với Bùi Khoan:
- Phương án canh chừng Võ Sùng Huấn rất tuyệt vời nhưng chúng ta phải có một phương án dự bị. Một khi Võ Sùng Huấn không thể lên sân, hoặc là giữa chừng ra sân, chúng ta sẽ thay đổi sách lược.
Tất cả mọi người bàn bạc một lúc, suy nghĩ từng tình huống của đối phương để bố trí ứng đối, còn cả việc Trương Lê và Lý Lâm Phủ phối hợp với Lý Trân thế nào để đột phá hai gã phòng ngự hậu quân của đối phương. Bọn họ suy nghĩ rất nhiều về phối hợp một cách chi tiết, mọi người thảo luận mãi đến đêm khuya mới về phòng nghỉ ngơi.
Lý Trân thổi tắt đèn, quay về viện tử của mình, đi đến cửa đã nhìn thấy Trương Lê phía trước. Dường như anh ta đang chờ mình, muốn nói điều gì đó. Lý Trân cười nói:
- Sao, không ngủ được à?
Trương Lê thở dài nói:
- Sáng hôm nay mới lấy được tin từ chỗ Lý Bàn, đội mã cầu Sa Châu ngày mai sẽ đánh với đội của Thái Bình công chúa.
Trương Lê vốn là chủ tướng đội mã cầu Sa Châu, sau khi anh ta gia nhập đội Nội vệ,vị trí chủ tướng do Lý Bàn tiếp nhận. Kỹ thuật bóng của Lý Bàn hơi yếu, vì thế khiến thực lực đội mã cầu Sa Châu giảm đi nhiều, từ một đội bóng hạng nhất bị giáng xuống hạng thứ hai.
Lý Trân cười cười nói:
- Hôm qua Thu Nương đại tỷ nói đùa với ta, nếu Lý Bàn cũng gia nhập đội Nội vệ vậy chúng ta sẽ có năm người là con cháu Sa Châu rồi, lúc đó nên đổi thành nhị đội Sa Châu.
- Nguyên nhân là nhờ cậu, nếu không mấy người chúng ta đâu có cơ hội hôm nay?
Trương Lê do dự một chút lại thấp giọng nói:
- Lần này đội Sa Châu vào kinh là do đích thân cha ta dẫn dắt.
Lý Trân thấy áy náy, hắn không cho cầu thủ ra ngoài, Trương Lê chắc chắn vẫn chưa gặp cha, hắn xin lỗi nói:
- Chi bằng ngày mai sau khi kết thúc cuộc tranh tài, ta và huynh cùng đi gặp lệnh tôn đi!
- Không cần đâu, sáng mai đội mã cầu Sa Châu cũng thi đấu rồi, ngày mai sau khi cuộc tranh tài kết thúc phụ thân sẽ đến tìm chúng ta.
Lý Trân cảm động nói:
- Cũng lâu rồi ta chưa gặp lệnh tôn, nghĩ đến lệnh tôn ta lại nhớ cuộc thi Hương Võ cử năm ngoái, thực sự là nhớ quãng thời gian ở Đôn Hoàng.
***
Phủ Tương Vương cũng nằm trong phường Minh Nghĩa, cách phủ đệ của Vi Đoàn Nhi không xa lắm. Phủ Tương Vương chiếm khoảng hơn hai trăm mẫu đất, là một trong những khu nhà cao cấp nhất của Lạc Dương.
Từ sau khi Lý Đán bị phế chức Hoàng tự giáng xuống làm Tương vương, y vẫn luôn ở trong phủ Tương Vương, bình thường không ra khỏi cửa. Chỉ có đông thú năm ngoái mới được thánh giá đặc biệt cho phép đi tới Mãnh Trì.
Từ sau khi hai người vợ của Lý Đán là Lưu thị và Đậu thị bị Vi Đoàn Nhi hại chết, Lý Đán dường như già đi mất hai mươi tuổi, lòng như tro tàn, tuyệt vọng về cả tương lai và tiền đồ. Y cảm thấy cuộc đời mình chính là chuỗi ngày bi thảm.
Nhưng Lý Đán lại hi vọng số mạng của con trai sẽ không như mình, trong lòng y chỉ nhớ duy nhất chính là con trai y, cho nên lúc Cao Diên Phúc mang thánh dụ đến, y có thể tổ chức đội mã cầu tham gia đại hội thi đấu năm nay, trong lòng y như được sống lại. Không phải vì bản thân y, mà chính là vì con trai, cho chúng một tia hi vọng.
Lý Đán không thể ra mặt nhưng con trai cả Lý Thành Khí đã hai mươi tuổi, hơn nữa lại là người khôn khéo, y hoàn toàn có thể tự mình ra mặt. Lý Đán bảo con trai đi làm chuyện này, còn y ở phía sau chỉ điểm.
Nhưng hai ngày trước khi con trai cả Lý Thành Khí và con trai thứ ba Lý Long Cơ được bà nội triệu kiến, tin tức mà họ mang đến khiến trong lòng Lý Đán nghi ngờ mãi không thôi. Không ngờ Hoàng đế lại nới lỏng cho y, chấp nhận để y đi gặp gỡ “bạn cũ”, đây quả thực là điều khó có thể tưởng tượng.
Nhưng Lý Đán không quên mới năm ngoái, Thượng phương giám Bùi Phỉ Cung và Nội thường thị Phạm Vân Tiên đến thăm hỏi mình. Kết quả là bị hoàng đế mẫu thân của y hạ chỉ chém ngang lưng để thị uy. Còn cả những đại thần ủng hộ mình như Địch Nhân Kiệt, Nhâm Tri Cổ, Bùi Hành Bản,… đều bị biếm truất làm tri huyện.
Mẫu thân của y tâm vẫn luôn lạnh như sắt, từ lúc nào lại trở nên dịu dàng nhân từ như vậy. Lý Đán rất hiểu mẫu thân, rất có thể đây là cạm bẫy cả bà ta để giăng lưới bắt hết những đại thần âm thầm ủng hộ mình.
Trong lòng Lý Đán rất cảnh giác, ra ngoài có thể đi nhưng thăm hỏi “bạn cũ” thì miễn thôi.
Trong thư phòng, Lý Đán đang ngồi trước bàn suy nghĩ ngẩn ngơ, con trai cả Lý Thành Khí đứng bên rất hiểu tâm sự của phụ thân, anh ta thấp giọng đề nghị:
- Thực ra phụ thân có thể đi thăm tiểu cô mẫu, hoàng tổ mẫu chắc sẽ không để ý đâu.
Tiểu cô mẫu mà Lý Thành Khí nói chính là Thái Bình công chúa, em của Lý Đán. So với các huynh đệ, tỷ muội khác, Lý Đán có tình cảm sâu sắc với Thái Bình công chúa nhất. Sau khi Lý Đán bị phế truất chịu giam lỏng, Thái Bình công chúa đã liên tục cho người đưa các vật phẩm đến quan tâm chu đáo đến huynh trưởng.
Lý Đán đương nhiên là biết đi tìm tiểu muội sẽ không có vấn đề gì, chỉ có điều bây giờ y không muốn suy nghĩ nhiều liền xua tay nói với Lý Thành Khí:
- Mai là trận đấu mã cầu đầu tiên, con chuẩn bị thế nào rồi?
Lý Thánh Khí cắn môi dưới, thấp giọng nói:
- Con thực sự không muốn đánh bóng với Võ Sùng Huấn, thà bỏ trận đấu này còn hơn.
- Không được!
Lý Đán nhấn mạnh:
- Hoàng tổ mẫu của con hy vọng Lý, Võ chung sống hòa thuận cho nên mới sắp xếp như vậy. Cho dù con có đồng ý hay không cũng phải tỏ vẻ đoàn kết, cho dù là giả vờ thì cũng phải vì phụ thân mà giả vờ.
- Nhưng…. Chúng con không có bất kỳ sự luyện tập phối hợp nào, trận đấu ngày mai đánh sao đây?
- Cố gắng hết sức đi!
Lý Đán thản nhiên nói, thực ra y cũng không muốn xuất hiện cùng Võ gia, toàn bộ hoàng tộc Lý thị đều đang nhìn y. Nếu y và Võ gia có quan hệ mật thiết đồng nghĩa sẽ dẫn đến bất mãn trong hoàng tộc. Mẫu thân sắp xếp như vậy cũng khiến y rất khó xử, cho nên cứ để thuận theo tự nhiên vậy.
- Chỉ cần, con không cố tình tỏ ra mâu thuẫn, về phần kết quả trận đấu như thế nào, ta nghĩ hoàng tổ mẫu của con cũng không thể nói gì hơn, con hiểu ý ta không?
Ánh mắt sắc bén của Lý Đán nhìn con trai chằm chằm, Lý Thành Khí nhẹ nhàng gật đầu, hiểu ý của phụ thân.