Mục lục
Đại Đường Cuồng Sĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ thấy có mấy người từ thang lầu đi lên, nữ nhân cầm đầu chính là Võ Phù Dung, đi theo sau còn có mấy tên, hắn lại không quen biết, đoán chừng đều là thuộc hạ của Võ Phù Dung.

Trong lòng của Lý Trân lập tức có ngay một sự hứng thú vô cùng lớn, Võ Phù Dung sao lại cũng đến Thành Đô. Hắn vốn dĩ tưởng là Võ Phù Dung bị chịu thiệt thòi ở huyện Phòng Lăng, nên đã về lại Lạc Dương rồi, không ngờ nàng lại đột nhiên xuất hiện ở Thành Đô, chẳng lẽ nàng cũng là vì Dương Bái mà đến sao?

Lúc này Võ Phù Dung nhìn lướt một cái, bỗng thấy thích chỗ ngồi của Lý Trân, từ chỗ của bọn hắn có thể dễ dàng thấy được cửa chính của quan thự Ngự Sử Đài, Võ Phù Dung chỉ chỉ về phía Lý Trân, lập tức có hai tên vạm vỡ đi lên, dùng chuôi kiếm đập mạnh lên bàn của bọn Lý Trân:
- Biết điều thì mau mau cút đi, nếu không ông đây sẽ ném ngươi từ trên này xuống đấy.

Lý Trân với Địch Yến đều đang mang mặt nạ, Võ Phù Dung và đám thuộc hạ của nàng tuyệt nhiên đều không nhận ra, Địch Yến vội dựt Lý Trân một cái, ra hiệu cho hắn không được gây chuyện, rồi chỉ chỉ sang chỗ bên cạnh, Lý Trân bèn đứng dậy, lặng lẽ cầm hũ rượu và chén bát dịch sang một bên.

Lúc này tên hầu rượu bỗng nhìn Lý Trân với ánh mắt rất cảm kích, rồi vội vàng lau thật sạch cái bàn, cúi đầu khom lưng mời Võ Phù Dung ngồi. Võ Phù Dungliếc Lý Trân một cái, vì vừa rồi nàng nhìn thấy bóng lưng hắn có chút quen quen, thế nhưng dù nàng có nằm mơ cũng không thể ngờ được, ngay tại một quán rượu ở giữa Thành Đô này, nàng lại có thể bắt gặp tên oan gia đối đầu ở Lạc Dương như thế này.

Lúc này, tên hầu rượu cũng mang đồ ăn lên, Lý Trân và Địch Yến cùng liếc mắt ra hiệu, hai người đều không nói lời nào, chỉ vểnh tai lên nghe cuộc nói chuyện giữa Võ Phù Dung và thuộc hạ. Hai bên chỉ cách nhau một hành lang rất hẹp, nhưng cạnh Lý Trân lại có ngay một hàng giá gỗ để bát đũa, nên có thể che khuất ánh nhìn của đằng bên kia, Võ Phù Dung và thuộc hạ dù nhìn không rõ Lý Trân và Địch Yến, nhưng mỗi câu mỗi chữ bọn họ nói ra đều truyền lại rất rõ rệt.

- Các ngươi đừng có oán thán gì nữa, ta còn muốn về Lạc Dương đây này, nhưng vì là lệnh của công chúa, ai dám không nghe chứ?

- Thống lĩnh nghĩ liệu Lý Trân có đến không?

Lý Trân đang ở phía sau tấm vách bỗng khẽ giật mình, Địch Yến vội vàng nắm chặt lấy tay hắn, rồi liếc một cái ra hiệu, Lý Trân cũng bình tĩnh trở lại, coi như không có việc gì mà tiếp tục uống rượu, nhưng mỗi từ Võ Phù Dung nói ra hắn đều nghe không lọt tai.

- Hắn có lẽ đang bảo vệ Lý Hiển vào kinh rồi, nhưng mà cũng khó dám chắc, cái thứ tiện nhân kia cũng rất có thể sẽ phái hắn tới, sự việc lần này rất quan trọng, chắc hắn sẽ không bỏ mặc làm ngơ đâu.

Lúc này, một tên thuộc hạ bỗng hạ thấp giọng nói:
- Thống lĩnh, hắn tới rồi!

Lý Trân cũng vô thức quay người lại, chỉ thấy ở đầu thang lầu xuất hiện một gã ba mươi mấy tuổi, trông vẻ ngoài rất thanh tú, mặc dù y phục tầm thường, nhưng lại không che giấu được cái khí chất của bọn quan trường.

Địch Yến kéo tay áo của Lý Trân một cái, dùng đầu ngón tay đã chấm ít rượu viết lên bàn mấy chữ, Lý Trân nhận ra, chỉ thấy trên bàn viết ‘ Kẻ chuyên giám sát sai bảo Trương Hằng’ , Lý Trân lập tức hiểu ra, Võ Phù Dung thì ra là muốn mượn người này để can thiệp vào vụ của Dương Bái, đoán chừng tên quan này là do Thái Bình công chúa cất nhắc mà phái tới, cho nên hắn mới tới đây gặp Võ Phù Dung.

Tên quan kia nhìn thấy Võ Phù Dung, liền bước nhanh tới, chắp tay lại vừa cười vừa nói:
- Để cho Võ cô nương chờ lâu rồi.

Võ Phù Dung cũng yểu điệu đáp lại hắn:
- Trương Ngự sử, chúng ta cũng lâu không gặp rồi nhỉ.

Giọng làm nũng của nàng làm cho Lý Trân vô cùng khó chịu, lưng nổi hết cả da gà, Địch Yến như là hiểu được cảm giác của hắn, cũng nhịn không nổi mà che miệng cười lén.

Võ Phù Dung ngồi đối diện với Trương Hằng, nàng rót cho hắn một chén, cười hỏi:
- Sao ta lại không thấy Trương Ngự sử đi từ quan thự ra nhỉ?

- Trước đó ta có về nhà thay bộ y phục, sau đó mới từ nhà tới đây.

- Ồ!

Võ Phù Dung cười nhẹ một tiếng:
- Ta hiểu rồi.

Lý Trân thầm nghĩ trong lòng, Thái Bình công chúa tại sao lại quan tâm tới vụ Dương Bái, lẽ nào nàng cũng là thành viên của hội Hưng Đường, hay vì nàng là hoàng tộc Lý thị, muốn giúp hoàng tộc không rơi vào cảnh lầm than một lần nữa.

Lúc này, Trương Hằng bỗng quay ra nhìn một lượt khách rượu ở xung quanh, rồi lại liếc mắt nhìn hai người đang ở gần bọn họ nhất là Lý Trân và Địch Yến, rồi hạ giọng nói với Võ Phù Dung:
- Nơi này không phù hợp để nói chuyện, chúng ta đi chỗ khác thôi.

Võ Phù Dung sở dĩ muốn cướp chỗ cạnh cửa sổ này là vì chờ Trương Hằng, bây giờ gã đã đến, chỗ này đối với nàng không có giá trị gì cả, nàng chỉ cái Nhã thất xa xa rồi cười nói:
- Chúng ta vào trong phòng rồi nói.

Hai người đứng dậy rời khỏi chỗ ban đầu, một trước một sau đi vào Nhã thất, mấy tên võ sĩ đứng ngoài cửa, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào các thực khách, làm cho Lý Trân không thể không từ bỏ ý định nghe lén.

Buổi chiều, Địch Yến một mình đi tới khu phía Bắc, từ tên lái buôn họ Vương mà Địch Yến tìm ra đã lấy được toàn bộ những tin tức mà Lý Trân muốn.

- Dương Thái Thú ở trong lao bị khổ hình, nhưng đều chịu đựng được, cũng không khai gì cả, cho tới giờ thì Lai Tuấn Thần vẫn chưa lấy được thứ hắn cần, nhưng dường như hắn cũng không có ý định giết Dương Thái Thú, mấy lần rồi đều dừng khổ hình rất kịp thời.

Lai Tuấn Thần muốn thứ gì, Lý Trân đương nhiên biết rất rõ, y muốn có danh sách của hội Hưng Đường, nhưng trong chuyện này có vấn đề, vì Lai Tuấn Thần hoàn toàn có thể tự bịa ra một danh sách, rồi cho Dương Bái đóng dấu thừa nhận, thế nhưng nếu có như vậy, thì Dương Bái dựa vào đâu mà biết được bí mật của hội Hưng Đường?

Cái này chắc chắn cần phải có chứng cứ, chứng minh Dương Bái chính là người của hội Hưng Đường, thứ mà Lai Tuấn Thần thực sự muốn có chính là chứng cứ, nếu không chỉ bằng lời nói xuông mà muốn bắt gọn hoàng tộc Lý thị, thì e rằng đến Võ Tắc Thiên cũng không có cái gan này.

Lý Trân cũng biết một trong số những chứng cứ, đó chính là trụ trì Hoằng Phúc của Hiếu Ân tự, đó chính là thủ lĩnh Lí Kính Nghiệp đã từng phản lại Võ Tắc Thiên, tin chắc là Dương Bái cũng biết rõ điều này, nên lúc trước khi từ Phòng Châu tới Thành Đô, Lý Trân đã đặc biệt phái Lã Tấn đi gửi thư cho Hoằng Phúc Đại Sư, bảo ông ấy lập tức rời khỏi Phòng Châu.

Tin rằng trụ trì Hoằng Phúc đã rời khỏi Phòng Châu, vậy thì liệu Dương Bái còn có chứng cứ gì được chứ? Lý Chân băn khoăn không rõ, có chăng là biết được chỗ ẩn náu bí mật của võ sĩ hội Hưng Đường và nguồn vật tư, nhưng mà Lý Hiển chắc sẽ không khoanh tay đứng nhìn, lúc này Lý Trọng Nhuận hẳn đã thông báo cho võ sĩ hội Hưng Đường và nguồn vật tư cũng đã được dời đi.

Lý Trân khoanh tay đi đi lại lại trong phòng, suy tính thật kỹ cái lợi và thiệt của chuyện này, hắn hiểu rõ tâm thái vào thời điểm này của Lai Tuấn Thần, tựa như người đào quặng đột nhiên phát hiện ra mỏ vàng vậy, dã tâm của Lai Tuấn Thần đang bùng lên, không thể áp chế.

Về mặt khác, việc Tiết Hoài Nghĩa bị giết, rõ ràng là ý đồ qua cầu rút ván của Võ Tắc Thiên, như thế, việc đều là tay sai của bà ta, Lai Tuấn Thần sao có thể tránh khỏi cảm giác môi hở răng lạnh? Làm sao để tự bảo vệ mình, làm sao để giữ được của cải và tiền đồ, lại trở thành việc mà hắn ta vô cùng lo lắng.

Cho nên sự xuất hiện của hội Hưng Đường, khiến cho Lai Tuấn Thần như kẻ sắp chết đuối bỗng nhiên nắm được cây cỏ cứu mạng, y nào có thể dễ dàng buông tay chứ, chỉ cần để Võ Tắc Thiên biết đến sự tồn tại của hội, Lai Tuấn Thần y ắt vẫn còn hữu dụng.

Phải nói là ý nghĩ của Lai Tuấn Thần không tệ, Võ Tắc Thiên có lẽ sẽ vì hội Hưng Đường mà tạm thời giữ lại y, nhưng y càng đào sâu hội Hưng Đường, chắc chắn sẽ đắc tội với toàn hoàng tộc Lý thị, Võ Phù Dung xuất hiện ở Thành Đô này chính là lời chú giải chính xác nhất, ngay cả Thái Bình công chúa cũng không thể dung tha, huống chi những người khác?

Những cái lợi và thiệt trong chuyện này Lý Trân đã dần dần hiểu ra một cách rõ ràng, Lai Tuấn Thần tự cho là được lợi, nhưng chẳng phải là đang tự đào cho mình phần mộ chỉ có con đường chết hay sao.

Lúc này, Lý Trân đã biết mình nên làm như thế nào rồi, hắn quay đầu lại cười tủm tỉm nói với Địch Yến:
- Nghe nói phong cảnh ở Đô Giang Yển không tệ, hay là chúng ta cùng đi du ngoạn một vòng, muội thấy sao?

Địch Yến liền ngẩn cả người, trong thời khắc quan trọng như thế này, cái tên này lại có hứng đi du ngoạn, là sao chứ? Cho dù nghĩ không ra dụng ý của Lý Chân, Địch Yến vẫn kiên quyết lắc đầu từ chối.

Buổi trưa ngày tiếp đó, bên trong Ngự sử quan thự, Vạn Quốc Tuấn giao cho Lai Tuấn Thần một danh sách, với bộ mặt cười nịnh nói:
- Trung thừa, hắn đã đóng dấu thừa nhận rồi.

Lai Tuấn Thần cầm lấy bản khai, là bản Dương Bái thừa nhận chính mình là thành viên của hội Hưng Đường, bên dưới là bản danh sách của hội được viết líu nhíu, dưới cùng là dấu tay in bằng máu tươi của Dương Bái, cái dấu đương nhiên là thật, là bị tên Vạn Quốc Tuấn ép buộc mà ấn lên đó, còn chữ ký thì là tìm người bắt chước, không có một chút sơ hở nào.

Mắt của Lai Tuấn Thần bỗng híp tịt cả lại, bản danh sách này là y hao cả một đêm để bịa ra, bao gồm tất cả những cái lợi mà hắn có thể nghĩ tới, y tin chắc rằng chỉ cần đưa bản danh sách này cho Thánh Thượng, mặc kệ Thánh Thượng có tin hay không, bà ta đều sẽ từng bước từng bước trừ khử hết người của hội Hưng Đường, lần trừ khử này chỉ không biết sẽ mất bao nhiêu năm đây.

Lúc này, Vạn Quốc Tuấn lại dè dặt nói:
- Tên Dương Bái này nếu áp giải hắn vào kinh sợ là hắn sẽ chối hết, ngược lại làm hỏng hết chuyện lớn của Trung Thừa, chi bằng…

Vạn Quốc Tuấn dùng bàn tay làm cái “giết”, Lai Tuấn Thần mỉm cười:
- Điều này ta đã tính trước, người không cần lo lắng.

Lúc này, bỗng có một thằng bé mang lên hai cốc rượu, Lai Tuấn Thần đưa mắt liếc hai cái cốc, chúng hoàn toàn giống nhau, nhưng có một cái trên tay cầm vẽ sẵn một chấm đỏ, y tiện tay bưng lên chiếc không có chấm, cười tủm tỉm nói:
- Nào! Vì sự hợp tác vui vẻ lần này, chúng ta cùng chúc mừng nào.

Vạn Quốc Tuấn thấy được sủng ái nên hơi lo, vội vàng bưng cốc rượu lên, Lai Tuấn Thần nâng chén về phía gã rồi cười cười, một hơi cạn sạch rượu trong cốc. Vạn Quốc Tuấn cũng vội vã uống cạn một hơi, Lai Tuấn Thần lại cười nói:
- Ngươi đi chuẩn bị đi, đêm nay chúng ta sẽ xuất phát.

- Ta đi chuẩn bị ngay đây.

Vạn Quốc Tuấn quay người đi ra cửa, vừa mới đi được vài bước, đột nhiên thấy có gì là lạ, bụng bắt đầu đau dữ dội, gã cúi người chầm chậm xoay người lại, thì chỉ thấy mặt Lai Tuấn Thần đang cười lạnh, ánh mắt đầy sát khí, Vạn Quốc Tuấn bỗng nhiên hiểu ra, gã vừa gầm lên vừa lao về phía Lai Tuấn Thần, nhưng chỉ xông lên được một bước, đầu đã bổ thẳng xuống đất, người gã co giật vài cái, rồi không bao giờ động đậy được nữa.

Lai Tuấn Thần lật lại cái xác của gã, từ trong ngực gã rút ra một trục cuốn, rồi mở ra xem, đột nhiên lại là một bản danh sách của hội Hưng Đường, bên trên cũng có cả chữ ký và dấu tay của Dương Bái, Lai Tuấn Thần nhổ một phát nước bọt, cắn chặt răng chửi:
- Ngươi nghĩ là ta không hiểu tâm địa của ngươi ư? Muốn vì Võ Tam Tư mà cướp công lao của ta sao, nằm mơ đi.

Y quát lên ra lệnh:
- Người đâu?

Mấy tên võ sĩ tâm phúc liền xuất hiện ngay trước cửa, Lai Tuấn Thần chỉ vào xác của Vạn Quốc Tuấn nói:
- Lôi nó ra ngoài đi, thiêu huỷ kỹ càng, cẩn thận đừng để có người nhìn thấy.

Mấy tên võ sĩ bước tới khiêng xác của Vạn Quốc Tuấn ra. Lai Tuấn Thần lại trầm tư một lát, lúc này, thuộc hạ của y từ bên ngoài tới bẩm báo:
- Trung Thừa, Trương Ngự sử đến rồi.

- Cho hắn vào đi.

Lát sau, thị Ngự sử Trương Hằng bước nhanh vào, khom người hành lễ nói:
- Tham kiến Trung Thừa.

- Nói chuyện với Võ Phù Dung rồi?
Lai Tuấn Thần thản nhiên hỏi.

- Ty chức đã nói chuyện rồi, đúng theo dặn dò của Trung Thừa, đã nói hết vấn đề với nàng ta rồi.

- Nàng ta có ý như thế nào?
Lai Tuấn Thần uống ngụm trà rồi hỏi.

- Ty chức nghe ý của nàng ta, là định sẽ cướp Dương Bái đi, đây chắc cũng là mệnh lệnh của Thái Bình công chúa.

Lai Tuấn Thần nở nụ cười có chút đắc ý, Thái Bình công chúa tưởng rằng Trương Hằng là người của cô ta, nào đâu biết rằng Trương Hằng sớm đã theo mình rồi, y thoả mãn gật gật đầu nói:
- Ngươi lại đi nói với Võ Phù Dung, đêm nay chúng ta sẽ áp giải Dương Bái vào kinh.

Trương Hằng do dự một lát rồi nói:
- Nhưng ty chức không thể dễ dàng mà biết được tin này, nàng ta nhất định sẽ sinh nghi.

- Ta biết chứ, ta sẽ sắp xếp một chút, làm cho ngươi trong lúc vô tình nào đó biết được tin này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK