Mục lục
Đại Đường Cuồng Sĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Câu này là ý gì?
Trương Lê khó hiểu hỏi.

- Thật ra đạo lý rất đơn giản.

Lý Trân nhìn vào đồng đội ở phía xa xa, thản nhiên nói:
- Trước khi đội bóng của Võ Thừa Tự gia nhập, Thái Bình công chúa đã có mười ba cầu thủ, có người nào không phải cao thủ? Bọn họ kết hợp nhiều năm, phối hợp đã vô cùng ăn ý, một tháng trước lại có ba cầu thủ gia nhập, ngươi không cảm thấy đây là trộn thêm cát vào sao? Đội bóng của Võ Tam Tư cũng như vậy, tiếp nhận cầu thủ của đội bóng Tiết Hoài Nghĩa chưa chắc đã là chuyện tốt.

- Nhưng Thái Bình công chúa chưa chắc đã để họ ra sân.

- Người khác có lẽ sẽ không, nhưng Trương Xương Tông nhất định sẽ ra sân, không chỉ ra sân, hơn nữa y còn thay thế Dương Thận Giao làm chủ tướng.

Lý Trân quay đầu liếc nhìn Trương Lê một cái, cười nói:
- Ngươi cảm thấy năng lực chỉ huy của Trương Xương Tông này sẽ giỏi hơn Dương Thận Giao sao?

Trương Lê cười khổ một tiếng:
- Ta không biết.

- Ta cũng không biết, tuy nhiên chủ tướng dựa vào sắc đẹp, luôn khiến ta nghĩ đến Tiết Hoài Nghĩa.

Hai người nhìn nhau, đều cười rộ lên, trong lòng Lý Trân hiểu rõ, đội Thái Bình phủ năm nay xuất hiện một nhược điểm, chính là Trương Xương Tông.

Đúng lúc này, có hai xe ngựa chạy đến, bên cạnh có Triệu Thu Nương và vài võ sĩ Nội vệ đi theo, cơm trưa của bọn họ đã đến. Lý Trân đứng lên hô lớn:
- Tạm dừng huấn luyện, ăn cơm trưa.

Cầu thủ đều chạy tới từ sân bóng, Nội vệ tuần tra trinh sát ở xung quanh cũng túm năm tụm ba đi đến, xe ngựa dừng lại bên cạnh sân bóng, hai tiểu nhị mang từng hộp đồ ăn tinh xảo ra khỏi xe.

Lý Trân tổng cộng đặt 140 phần ăn, mỗi phần để trong một hộp, trong đó hai mươi hộp màu xanh là hộp đồ ăn chuyên dành cho cầu thủ, còn 120 hộp màu đỏ là để cho võ sĩ Nội vệ dùng.

Thực ra, cơm trong hai hộp cũng không khác nhau là mấy, thức ăn giống nhau, chỉ có điều trong thức ăn của cầu thủ thì có thêm một phần súp, Lý Trân sở dĩ phân chia đồ ăn của cầu thủ ra là có thâm ý của hắn.

Cầu thủ huấn luyện cả buổi sáng, sớm đã đói bụng đến mức ngực dính vào lưng, Tửu Chí thì càng thêm hoa mắt, y vội vàng giơ tay nhận lấy một hộp đồ ăn màu lục, Lý Trân lại ngăn cản y, lắc đầu nói:
- Lấy hộp đồ ăn màu đỏ.

- Hộp màu xanh không phải dành cho chúng ta sao?
Tửu Chí gãi đầu hỏi.

Trương Lê đứng bên cạnh cười nói:
- Đây là chỗ cẩn thận của thống lĩnh, nếu có người định động tay động chân trong thức ăn của chúng ta, nhất định sẽ động tay động chân với hộp màu xanh, hộp màu đỏ ngược lại sẽ được an toàn.

Mọi người bây giờ mới hiểu được dụng ý của Lý Trân, cũng không đi lấy hộp đồ ăn màu xanh nữa, ngược lại đi lấy hộp đồ ăn màu đỏ, Lý Trân vẫn ngăn cản bọn họ:
- Chờ một chút.

Hắn đang nhìn Diêu Hi, Diêu Hi đã mở một hộp đồ ăn màu xanh, đang cẩn thận kiểm tra.

Lý Trân cản lại, mọi người đều không dám động đũa, đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm Diêu Hi đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất cẩn thận xem từng hộp đồ ăn.

Võ sĩ Nội vệ đều hỏi:
- Thống lĩnh, đồ ăn của chúng ta hẳn không có vấn đề gì đi.

- Mọi người tốt nhất chờ thêm một chút.

Triêu Thu Nương cảm thấy Lý Trân có chút thần hồn nát thần tính, nếu lo lắng tửu quán có vấn đề, vậy tại sao lại đặt đồ ăn của tửu quán này? Bọn họ rõ ràng có đầu bếp của mình, thực khiến nàng khó hiểu, nàng nhíu mày hỏi:
- Thống lĩnh, thống lĩnh cảm thấy sẽ có người động tay động chân sao?

- Đậu Tiên Vân nói cho ta biết, năm trước đội Túc Châu bị tiêu chảy, mà đội bọn họ sắp so tài khi đó chính là đội của phủ Thái Bình, khiến cho đội phủ Thái Bình không chiến mà thắng, cẩn thận một chút không thừa đâu.

Triệu Thu Nương trầm ngâm một chút lại nói:
- Nhưng chúng ta có một binh sĩ luôn canh chừng trong bếp, y không phát hiện có bất cứ điều bất bình thường nào.

Triệu Thu Nương vừa dứt lời, Diêu Hi liền quát lên:
- Không đúng, thức ăn có vấn đề.

Mọi người sợ tới mức đều vứt hộp đồ ăn trong tay đi, giống như vứt bỏ một con nhện có độc, bọn họ vây lại, chỉ thấy Diêu Hi giơ lên một chiếc đùi dê nướng vàng ruộm, chỉ vào mặt trên đùi dê nói với Lý Trân:
- Trân ca có thấy không, bên trên có một tầng bột phấn màu trắng.

Nhìn nghiêng ánh mặt trời, Lý Trân cũng nhìn thấy, bột phấn đa phần hoà tan vào trong dầu, nhưng bột phấn màu xám trắng lại không hoà tan trên xương cốt, hiện lên rất rõ ràng dưới ánh mặt trời.

Mọi người mở ra hộp đồ ăn màu lục, quả nhiên trên mỗi cái đùi cừu nướng đều phát hiện bột phấn màu xám trắng này, Tửu Chí giận dữ nói:
- Con mẹ nó, ta quá quen thuộc cái trò này rồi, đây là bột ba đậu.

Lúc này, Lý Lâm Phủ bưng một mâm thịt dê đến nói với Lý Trân:
- Thống lĩnh, cũng là thịt dê như vậy, nhưng trong hộp cơm màu đỏ lại không có loại bột phấn này.

Tất cả mọi người giận tím mặt, tiến lên bắt lấy hai tên tiểu nhị, mắng:
- Là chuyện tốt do ai làm?

Hai gã tiểu nhị sợ tới mức mặt xám ngoét, liên tục xua tay:
- Tha mạng, chúng ta thực sự không biết ạ.

Lý Trân sắc mặt hết sức khó coi, Thái Bình công chúa quả nhiên muốn động tay động chân, nếu không phải hắn cố tình để một lỗ hổng về mặt ăn uống, chỉ sợ đối phương sẽ xuống tay với chiến mã hoặc là chỗ khác, khi đó mới khó lòng phòng bị.

Triệu Thu Nương vẻ mặt xấu hổ, nàng rõ ràng phái người giám sát phòng bếp, nhưng lại vẫn có chuyện. Trong lòng nàng âm thầm cảm thấy may mắn, may mà Lý Trân có phòng bị, mới tránh khỏi độc thủ của đối phương.

Nàng đi lên phía trước nói với Lý Trân:
- Chuyện này để ta phụ trách điều tra, nhất định phải tìm ra kẻ đứng sau.

- Không cần điều tra, cô giúp ta truyền chuyện này ra ngoài, càng rộng càng tốt.

- Ty chức tuân lệnh.
Triệu Thu Nương bước nhanh đi.

Lý Trân lập tức nói với cầu thủ:
- Lên ngựa, quay về ăn cơm.

Chuyện cơm trưa chỉ có thể coi là một phong ba nho nhỏ, nó cũng không ảnh hưởng đến việc Lý Trân và các cầu thủ tích cực chuẩn bị cho trận đấu. Trái lại, chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp thành Lạc Dương, trong thức ăn của đội Nội vệ bị hạ độc, suýt chút nữa gây ra tai nạn chết người, thêm việc võ sĩ Nội vệ bao vây tửu quán của Lâm gia, tra xét người hạ độc, khiến cho chuyện này càng thêm đáng tin.

Cho dù trong lời đồn không có nói ai hạ độc, nhưng đây rõ ràng là vứt một con rận lên đầu hoà thượng, khiến rất nhiều người liên tưởng đến việc đội Túc Châu năm ngoái bị tiêu chảy, khiến cho Thái Bình công chúa lại càng thêm nhiều tiếng xấu hơn.

Đêm đến, Lý Trân một thân một mình đứng trước bàn vuông, trên bàn bày một cái sa bàn, trong bàn có cách bày binh bố trận của hai đội mã cầu, theo tin tình báo hắn có được, trận hình của phủ Thái Bình giống hệt của hắn, đằng trước là chủ tướng Trương Xương Tông, Trương Xương Tông là nhược điểm lớn nhất của đội phủ Thái Bình, nếu lợi dụng nhược điểm này, sẽ là mấu chốt để ngày mai bọn họ đánh với đội phủ Thái Bình.

Lúc này, Lý Trân như có linh cảm, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Địch Yến đang đứng trên bậc thang trong đại sảnh. Lý Trân ngẩn ra, nàng tới bao lâu rồi?

- Nghe nói hôm nay mọi người có chuyện, bà nội bảo muội sang đây hỏi thăm.

Địch Yến chậm rãi đi đến, đánh giá Lý Trân một chút, cười nói:
- Còn khoẻ mạnh hơn cả trâu, chẳng lẽ lời đồn là giả?

- Lời đồn không phải là giả, chỉ là suýt chút nữa có chuyện.
Lý Trân cười cười:
- Cảm ơn bà nội muội đã quan tâm, chúng ta đều bình an vô sự.

Địch Yến thấy hắn cười cổ quái, trên mặt không khỏi nóng lên, nàng vội vàng quay đầu đi, vừa lúc nhìn thấy sa bàn, thấy trên sa bàn không ngờ lại có mấy hình nộm bằng đất, làm rất tinh xảo, nàng lập tức cảm thấy hứng thú, đi lên phía trước nhìn kĩ.

- Đây là huynh sao?
Địch Yến chỉ vào một hình nộm đất đứng đầu tò mò hỏi.

- Ừ là ta.

Lý Trân cười đi tới, đứng bên cạnh Địch Yến nhìn chăm chú vào hình nộm hỏi:
- Muội cảm thấy thế nào? Giống người thật không?

Địch Yến lườm hắn một cái:
- Đẹp hơn so với người thật nhiều.

- Đây là Tửu mập.
Lý Trân chỉ vào một cái tượng đất vừa tròn vừa mập.

Địch Yến không kìm được che miệng cười khẽ:
- Cái này rất thú vị.

Lúc này, tay Lý Trân đã vô tình ôm eo của Địch Yến, Địch Yến lại giống như không phát hiện ra, vẫn nhìn chăm chú đám tượng đất trên sân như cũ.

- Đây là Tiểu Tế.

- Vậy đây là ai, trang điểm rất xinh đẹp, rốt cuộc là nam hay là nữ vậy?

- Đây là Liên Hoa công tử, muội hẳn là biết đi.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Địch Yến phản ứng rất nhanh, một tay nắm lấy bàn tay của Lý Trân đang để trên lưng nàng bỏ ra, chỉ thấy Tửu Chí vội vàng đi đến:
- Lão Lý, có tin mới.

Y chợt phát hiện ra trong nội đường chỉ có hai người Địch Yến và Lý Trân, khiến y sợ tới mức vội vàng dừng bước, y gãi đầu:
- Nếu không thì chút nữa ta lại đến.

Y xoay người đi, Lý Trân gọi y lại:
- Lão mập, có tin gì?

Địch Yến mặt đỏ bừng, hung hăng trừng mắt nhìn Lý Trân, đi đến bên kia, Tửu Chí lúc này mới chậm rãi đi tới, ngượng ngùng nói:
- Bên phủ Thái Bình công chúa truyền đến tin tức nói có người hạ độc với ngựa của bọn họ, đã chết mất mười mấy con ngựa thi đấu. Thái Bình công chúa giận dữ, quan viên phủ nha và Đại Lý Tự đã đến trước để điều tra.

Địch Yến có chút kinh ngạc, đi lên phía trước hỏi:
- Có chuyện gì thế này, có thể là do ai làm đây?

Lý Trân cười lạnh một tiếng:
- Cũng chỉ là trò xiếc vừa ăn cướp vừa la làng mà thôi, bọn họ cảm thấy giữa trưa đã làm một chuyện ngu xuẩn, ảnh hưởng đến danh dự của mình, muốn bù lại, liền đánh lại ta một cái, đơn giản mà nói, chính là chúng ta cũng không phải người tốt gì, cũng chỉ thế mà thôi.

Địch Yến tức giận nói:
- Nàng ta sao có thể hèn hạ như vậy?

Lý Trân trầm ngâm một chút nói:
- Ta đang nghĩ, Thái Bình công chúa cũng coi như là một nhân vật lợi hại, từ trước đến nay luôn dã tâm bừng bừng, loại thủ đoạn vụng trộm này nàng hẳn phải khinh thường mới đúng, hơn nữa chuyện tổn hại danh dự của mình nàng sẽ không ngu xuẩn mà làm như vậy.

- Ý huynh là, đây là do thủ hạ của Thái Bình công chúa làm, ngay cả Thái Bình công chúa cũng không biết?

- Hẳn là người nào đó phát hiện chuyện giữa trưa mình làm như vậy quá ngu xuẩn, muốn bù lại, cho nên đến tối vu oan cho chúng ta.

Lúc này, bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng trống, đây là sắp đóng cửa phường, Địch Yến lập tức la lên:
- Muội không nói nhiều với huynh nữa, muội phải quay về, ngày mai sẽ đến cổ vũ cho huynh.

Lý Trân tiễn Địch Yến ra cửa, cửa lớn có một chiếc xe ngựa đang đứng, hơn mười gia đinh Địch phủ đứng xung quanh xe ngựa bảo vệ, Địch Yến lên xe ngựa, kéo màn xe cười nói với Lý Trân:
- Đừng quên chuyện lương tháng huynh đồng ý, một trăm quan tiền đó.

- Yên tâm đi, ta không quên đâu.

Xe ngựa đi từ từ, chạy về hướng cửa phường ở phía xa xa, Lý Trân vẫy tay với Địch Yến, vẫn đứng nhìn nàng đi xa.

- Lão Lý, hình như hai người làm lành rồi, đúng không?
Tửu Chí ở một bên nước miếng đầy mặt cười nói.

- Mắc mớ gì tới ngươi? Có bản lĩnh thì giải quyết vấn đề của ngươi trước đi.

Lý Trân trừng mắt nhìn y, bước nhanh vào trong phủ, đúng như lời nói của Tửu Chí, tâm trạng của hắn từ trước đến nay chưa từng tốt như bây giờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK