Lý Tuyền bắt Tào Văn ăn hết điểm tâm, lại mặc y bào cho y, dặn dò y:
- Khi thi phải cẩn thận, suy nghĩ kỹ càng rồi mới đặt bút. . . .
- Ta biết rồi!
Tào Văn vỗ vỗ tay nàng cười nói.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng của mấy sĩ tử:
- Tào lão đệ, chúng ta đi thôi!
Bọn Hạ Tri Chương đang gọi y.
- Ta đến đây!
Tào Văn kêu một tiếng, rồi bước nhanh ra ngoài.
Lý Tuyền vội vàng đuổi theo:
- Phật Nô, thi xong thì về nhà, đừng ra ngoài chơi lung tung!
- Ta biết rồi!
Tào Văn đi ra cửa chính, trở mình lên ngựa, vừa nói vừa cười với một đám sĩ tử rồi đi xa.
Khoa cử được tổ chức mỗi năm một lần là niềm mơ ước của biết bao sĩ tử. Hơn mười vạn sĩ tử đến từ khắp nơi trên cả nước đều tiến vào trường thi, để thực hiện giấc mơ làm quan của bọn họ. “'Tảo vi độc thư lang. Mộ đăng thiên tử đường." Đây là giấc mộng của tất cả những người đọc sách thánh hiền. Khoa cử hôm nay chính là cái thang để thực hiện giấc mộng của bọn họ.
“'Tảo vi độc thư lang. Mộ đăng thiên tử đường.": Buổi sáng vẫn còn đang đọc sách. Buổi tối đã làm quan trong triều.
Trời còn chưa sáng, cầu Thiên Tân ở Hoàng thành Lạc Dương đã trở thành một biển hoa đăng. Mấy vạn sĩ tử xếp thành hàng chậm rãi đi về phía Hoàng thành.
Trường thi có ba khu. Phía dưới Quốc Tử Giám là Thái học và Quốc tử học, là hai trường thi lớn nhất. Lúc trước, bên trong Minh Đường vốn còn một trường thi, nhưng Minh Đường bị thiêu hủy, đành phải tạm thời cử hành trong Sùng Văn quán ở Đông cung.
Ở trên thành Lạc Dương và cầu Thiên Tân có thể đốt đèn lồng dẫn đường, nhưng tới trước Đoan môn thì không được mang đèn lồng vào Hoàng thành, mà phải giao cho thị vệ xử lý. Trên đoạn đất trống bên cạnh Đoan môn, đèn lồng bị vất đi chất đầy như núi.
Bởi vì khoa cử là việc trọng đại, tất cả các thị vệ đều bị điều đi giữ trật tự trường thi. Đến cả nội vệ luôn chỉ chấp hành nhiệm vụ bí mật cũng phải tham gia. Bọn họ phụ trách giám sát xem có ai có hành vi gian lận không.
Trên đầu cầu Thiên Tân, Lý Trân mang theo hơn mười binh sĩ nội vệ cưỡi chiến mã, chăm chú quan sát đám sĩ tử đang xếp thành hàng. Một chiếc chụp đèn bị dập tắt trước Đoan môn. Trời còn chưa sáng, bên trong Hoàng thành vẫn ngập trong ánh sáng ban mai hư ảo. Đám sĩ tử bắt đầu xếp thành hàng tiến vào Hoàng thành. Đội ngũ vô cùng an tĩnh, trang nghiêm, khẩn trương.
- Thống lĩnh có tham gia Võ Cử vào tháng hai không?
Trương Lê phía sau Lý Trân ngập ngừng, thấp giọng hỏi.
- Ta cũng chưa biết.
Lý Trân lắc đầu.
Lý Trân vẫn đang phân vân do dự có nên tham gia Võ Cử hay không. Với thân phận hiện tại của hắn, dường như cũng không cần phải tham gia Võ Cử nữa. Nhưng suy xét đến khả năng phát triển trong tương lai, nếu như hắn có công danh, thì khi được đề bạt cũng sẽ chắc chắn hơn, dù gì cũng là xuất thân chính quy.
- Khi nào thì cử hành Võ Cử?
Lý Trân lại hỏi.
- Còn tám ngày nữa là Binh bộ tiến hành dự tuyển. Võ Cử chính thức cử hành vào mười ngày sau.
- Thế ngươi có tham gia không?
Lý Trân quay đầu lại nhìn Trương Lê.
Trương Lê chậm rãi gật đầu, tham gia Võ Cử chính là mục đích chủ yếu khi y đến Lạc Dương. Sao y có thể không tham gia?
- Để ta suy nghĩ một lát rồi nói sau!
Lý Trân giục chiến mã, chiến mã chạy dọc theo cầu Thiên Tân. Phía sau là nhóm thủ hạ vội vàng giục ngựa đuổi theo.
Trời dần sáng, khoa cử đã bắt đầu. Thành Lạc Dương vốn đang ồn ào náo nhiệt lập tức an tĩnh lại. Không chỉ có hơn mười vạn sĩ tử trong trường thi, mà người ở Lạc Dương đều có một thói quen. Từ sau khi khoa cử bắt đầu, bọn họ liền tự nhiên giữ yên lặng, không muốn nhiễu loạn đám sĩ tử đang tập trung vào cuộc thi.
Mà các tửu quán đều vô cùng bận rộn, chuẩn bị đủ rượu và thức ăn cho đám sĩ tử sau khi thi xong tụ hội.
Lý Trân giục ngựa chậm rãi đi trên Thiên phố. Chức trách của hắn là truy bắt những kẻ có hành vi rối loạn kỷ cương ở bên ngoài trường thi. Trên thực tế, đêm qua hắn mới nhận được nhiệm vụ này. Khoa cử đã bắt đầu, hắn phải đi đâu để tra xét những kẻ có hành vi làm rối loạn kỉ cương đây?
Đi đến trước cổng phường Tích Thiện, Lý Trân lại nghĩ đến một chuyện. Hôm nay, Cao Diên Phúc ở nhà nghỉ ngơi, mà mình đã không đi thăm ông ta một thời gian. Hôm nay vừa lúc có thể đi thăm hỏi một chút. Hắn lập tức quay đầu ngựa đi vào trong phường Tích Thiện.
Một đoàn người đi qua phủ đệ của Võ Thừa Tự, chỉ thấy trước cửa phủ vắng tanh vắng ngắt. Đám quan lại ra ra vào vào, ngựa xe như nước ngày xưa đã không còn nữa rồi. Từ năm ngoái, sau khi Võ Thừa Tự vì tiến hiến Xá Lợi giả mà bị kết tội, thanh danh của y xuống dốc không phanh.
Mà ngày hôm qua y lại phạm vào tội mưu sát trọng thần triều đình, bị biếm làm thứ dân, sung quân Lĩnh Nam, hoàn toàn cắt đứt hy vọng tái nhậm chức của Võ Thừa Tự, cũng khiến rất nhiều quan viên từng dựa vào Võ Thừa Tự phải tránh y như tránh tà vì sợ bị y liên lụy.
- Thống lĩnh, nghe nói tối hôm qua, phủ của Võ Thừa Tự rất náo nhiệt. Thê thiếp của y đều thu thập đồ đạc rời nhà. Ngay cả mấy nhi nữ của y cũng lẻn ra ngoài vào ban đêm. Hiện tại trong phủ gần như không có người ở.
Lý Trân nhìn một lão gia đinh đang quét tước trước cửa. Hắn không khỏi lắc đầu. Cái này gọi là cây đổ bầy khỉ tan. Võ Thừa Tự coi như xong. Không biết Võ Thừa Tự đi Lĩnh Nam thì có thể chịu đựng được mấy năm?
Đi qua phủ đệ của Võ Thừa Tự là phủ của Cao Diên Phúc. Nơi này cũng vắng ngắt như thế, nhưng lại không giống như sự vắng lặng ở phủ của Võ Thừa Tự.
Quản gia vội vàng dẫn Lý Trân vào trong phủ, đi thẳng tới trước thư phòng của Cao Diên Phúc. Quản gia thấp giọng nói với Lý Trân:
- Thiếu công tử đi học với Lâm Truy Vương, giờ không ở trong phủ.
Lâm Truy Vương chính là Lý Long Cơ. Hoá ra Cao Lực Sĩ đi học với Lý Long Cơ. Lý Trân biết, đây là Cao Diên Phúc đem tương lai gia tộc Cao Thị đặt ở trên người Tương Vương Lý Đán. Phải thừa nhận rằng, Cao Diên Phúc cũng có chút mắt nhìn.
- Lão gia, Lý Thống lĩnh đến rồi
- Mời hắn vào!
Trong thư phòng truyền đến tiếng của Cao Diên Phúc.
Lý Trân đi vào thư phòng, chỉ thấy Cao Diên Phúc mặc thiền y rộng thùng thình, đang ngồi đọc sách trước chậu than. Hai ngày này trời trở lạnh, mang theo chút hơi lạnh giữa lúc giao mùa. Nhà nhà đều phải mang chậu than đã cất ra.
Lý Trân tiến lên thi lễ:
- Vãn bối tham kiến phủ quân!
- Công tử không cần đa lễ. Mời ngồi!
Cao Diên Phúc cười híp mắt, mời Lý Trân ngồi xuống, nói với hắn:
- Ta không quen gọi chức quan của người khác. Ngươi sẽ không để ý chứ!
- Đương nhiên là vãn bối không để ý.
- Đúng thế! Ngươi luôn luôn khiêm tốn, biết kiềm chế bản thân. Không giống như những kẻ có chút quyền lực liền ngang ngược, chỉ sợ người trong thiên hạ không biết, bạn bè lúc khó khăn hoạn nạn ngày xưa cũng vất bỏ.
- Vì sao phủ quân lại cảm thán như thế?
Lý Trân cười hỏi.
- Thật ra ta đang nói Võ Thừa Tự. Năm đó y chính là kẻ như vậy. Ta rất hiểu y. Chính là bởi vì rất hiểu y, cho nên mới không muốn kết giao quá sâu với y. Đêm hôm qua, người trong phủ y hết khóc lại gào. Con cái thê thiếp tranh đoạt gia sản, la hét ầm ĩ một đêm, khiến người ta phải cảm thán thế sự vô tình.
- Phủ quân cho rằng tại sao Võ Thừa Tự lại thua thảm hại như vậy?
- Hỏi rất hay. Chiều hôm qua ta và Thánh Thượng đã bàn về chuyện này. Ta nói với người, quyền là dương, đức là âm. Khuếch trương quyền lực mà không chịu tu dưỡng đạo đức. Thế nên quyền mạnh đức yếu, âm dương mất cân bằng, sao y có thể không thất bại? Thật ra vạn vật trên thế gian này không có gì là không như vậy. Có âm tất có dương, có thịnh tất có suy, có phúc tất có họa, họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn nấp của họa, chính là đạo lý này. Đang nắm quyền lực trong tay thì phải biết cân bằng, mới là lẽ lâu dài.
Lý Trân trầm ngâm một chút hỏi:
- Phủ quân đưa Lực Sĩ đến Tương Vương phủ, cũng là để cân bằng sao?
Cao Diên Phúc không ngờ Lý Trân sẽ hỏi trực tiếp như thế, trên mặt ông ta hơi lộ ra vẻ xấu hổ. Lý Trân vội vàng nói:
- Vãn bối chỉ là buột miệng. Phủ quân đừng để trong lòng.
Cao Diên Phúc cười cười:
- Ngươi có thể thẳng thắn, đầy thành ý như thế, ta cũng không cần giấu diếm ngươi. Tin rằng chuyện mà hai người chúng ta nói sẽ không truyền đến tai Thượng Quan xá nhân.
Lý Trân lắc đầu:
- Quả thật quan hệ giữa ta và nàng ấy rất phức tạp. Giống như thuyết âm dương mà phủ quân nói đến, tuy ta với nàng có quan hệ thân mật, nhưng mặt khác cũng có sự độc lập riêng tư của mình. Xin phủ quân cứ yên tâm.
Cao Diên Phúc trầm ngâm trong chốc lát rồi nói:
- Mười năm trước, Võ mạnh Lý yếu. Thánh Thượng vẫn muốn diệt Lý hưng Võ, nhưng Võ thị lại không có hy vọng gì, hơn nữa diệt Lý sẽ gây mất lòng dân. Thánh Thượng đã ý thức được điều này, cho nên người phải bắt đầu cân bằng Lý Võ, đề bạt Lý thị, chèn ép Võ thị. Võ Thừa Tự bị lưu đày chính là một dấu hiệu.
- Nhưng vì sao phủ quân coi trọng Lý Đán, mà không phải Lý Hiển?
- Phải nói như thế nào đây? Ta đã quan sát hai huynh đệ gần hai mươi năm. Hai người đều từng đăng cơ làm vua, tính cách đều khá hiền lành yếu đuối. Nhưng Lý Đán lại có sự kiên quyết can đảm. Ngươi có còn nhớ Lâm Truy Vương đã từng đòi Thánh Thượng di vật của mẫu thân người không? Nếu như bảo lúc trước Lý Đán không biết việc này, ta tuyệt đối không tin.
So với Lý Đán, Lý Hiển mới là người thật sự có tấm lòng khoan dung độ lượng. Đáng tiếc trận chiến quyền lực tàn khốc như vậy, cái không cần đến nhất chính là sự khoan dung độ lượng.
Lý Trân yên lặng gật đầu, lại hỏi:
- Vừa rồi phủ quân đã nói, Thánh Thượng muốn cân bằng Lý Võ, là để chuẩn bị đề bạt Lý thị một lần nữa sao?
Cao Diên Phúc cười nói:
- Tuy không mau như vậy, nhưng cũng đã có một ít dấu hiệu. Đại hội thi đấu mã cầu tháng sau, Thánh Thượng đã đồng ý cho Lý thị phái đội tham gia. Nghe nói Lý Thành Khí và Lý Trọng Nhuận đều muốn đích thân dẫn đội dự thi. Đại hội thi đấu mã cầu lần này mang ý nghĩa chính trị rất lớn!
Lý Trân không thể không thừa nhận, Cao Diên Phúc có thể nhận ra rất nhiều chuyện mà người bình thường không để ý đến. Thậm chí đến cả Thượng Quan Uyển Nhi cũng không ý thức được điều này, hoặc là Thượng Quan Uyển Nhi không nói với hắn.
Hắn trầm mặc một lát, lại hỏi:
- Phủ quân có thể cho vãn bối chút ý kiến không?
Cao Diên Phúc khẽ mỉm cười:
- Thật ra ta đã sớm chỉ rõ con đường công danh của ngươi rồi. Quan trọng là ngươi phải hiểu được thế nào là âm, thế nào là dương, chú ý âm dương hòa hợp, ngươi mới có thể công thành danh toại lâu dài.
Lý Trân ngẫm nghĩ một chút, hơi tỉnh ngộ nói:
- Ý phủ quân là dựa vào thượng quan xá nhân là âm, tự lập cầm quyền là dương. Có chỗ dựa lại không đánh mất bản thân, đây chính là âm dương hòa hợp sao?
Cao Diên Phúc ngửa đầu cười ha hả:
- Trẻ nhỏ dễ dạy!
Lý Trân cáo từ Cao Diên Phúc. Cao Diên Phúc tiễn hắn ra cổng chính, nhìn theo Lý Trân cưỡi ngựa đi xa. Trong mắt ông ta hiện lên một tia sầu lo.
Trên thực tế, Cao Diên Phúc nói về thuyết âm dương hòa hợp, kỳ thật chính là ám chỉ Lý Trân không nên thân quận quá với Thượng Quan Uyển Nhi.
Dạo gần đây, quan hệ giữa Lý Trân và Thượng Quan Uyển Nhi đã có bước tiến triển. Rất nhiều người đều đã nhận ra, bao gồm cả Cao Diên Phúc.
Cao Diên Phúc hiểu rất rõ thủ đoạn của Thượng Quan Uyển Nhi. Để có thể trói chặt Lý Trân vào mình, nàng ta liền lấy cớ là Thánh Thượng nhìn trúng Lý Trân, lại tạo ra cơ hội về thăm nhà, không tiếc lấy thân báo đáp, nắm chặt lấy trái tim Lý Trân.
Không phải nói là Thượng Quan Uyển Nhi không thể dựa vào, mà là không thể đánh mất bản thân, trở thành con rối của nàng. Dù sao Lý Trân còn trẻ, rất dễ dàng bị sắc đẹp và quyền lực dụ dỗ, chỉ mong hắn có thể hiểu được nỗi khổ tâm của mình, giữ lại một khoảng trời thuộc về bản thân.