Lý Trân nhìn nhìn hai bên võ sĩ, tất cả mọi người đã chuẩn bị sắp xếp, hắn gật gật đầu lệnh:
- Xô cửa.
Năm mươi võ sĩ cùng nhau chạy về phía trước, chỉ nghe một tiếng nổ nặng nề, cây gỗ lớn tập trung sức lực mấy ngàn cân phá tung cửa chính, hai trăm võ sĩ chờ đợi ở hai bên cửa chính cùng nhau vọt vào trong tòa nhà.
Thanh âm xô cửa làm mười mấy thành viên Cao Ly Phục Quốc Hội ngủ say từ trong mộng bừng tỉnh, bọn họ không biết xảy ra chuyện gì, đều từ trong phòng đi ra, Kiếm Đông Hi mắt còn mơ màng mà đi ra trụ phòng, cao giọng hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Chỉ thấy một gã thủ hạ nghiêng ngả lảo đảo chạy vào sân, hô lớn:
- Công tử đi mau, có người đánh vào, a ——
Thủ hạ hét thảm một tiếng, ngã xuống đất, sau lưng cắm một mũi tên.
Kiếm Đông Hi sắc mặt đại biến, trở về phòng, từ trên tường rút kiếm ra rồi chạy về phía hậu viện, lúc này, hai trăm năm mươi võ sĩ Nội vệ đã giết vào trong tòa nhà, không ít thành viên Phục Quốc Hội không cam lòng bó tay chịu trói, rút kiếm dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, đều bị loạn kiếm đâm chết, võ sĩ Nội vệ tuân theo mệnh lệnh của Lý Trân, xuống tay không dung tình chút nào, chỉ trong chốc lát, đã có hơn hai mươi người bị các võ sĩ giết chết.
Thành viên còn lại của Phục Quốc Hội trốn đông trốn tây, hoặc muốn trèo tường chạy trốn, nhưng đã không trốn thoát vòng vây của các võ sĩ Nội vệ. Trong vòng nửa canh giờ ngắn ngủn, hơn mười người nòng cốt của Phục Quốc Hội hoặc chết hoặc bị bắt, lại không ai có thể chạy trốn.
Trước cửa lớn của nhà họ Tưởng đốt lên trên trăm cây đuốc, chiếu sáng cửa lớn như ban ngày, cư dân phụ cận cũng đã bị đánh thức, nhát gan người thì từ khe cửa bên cửa sổ vụng trộm hướng bên này nhìn xung quanh, một ít người gan lớn thì chạy đến, đứng ở cách đó không xa bàng quan, người càng tụ càng nhiều, rất nhanh liền đã có hơn ngàn người vây xem.
Lúc này, sĩ binh Nội vệ bắt lấy hơn hai mươi người áp giải qua, Trương Lê chắp tay nói:
- Khởi bẩm Thống lĩnh, tổng cộng bốn mươi lăm người, giết chết hai mươi mốt người, còn lại hai mươi bốn người toàn bộ đã bị bắt, mặt khác còn có chín tên vú già cũng bắt được, không có một người nào chạy trốn.
- Huynh đệ chúng ta thương vong bao nhiêu?
Lý Trân quan tâm nhất là thủ hạ hắn chết, một canh giờ trước bọn họ bắt giữ Triệu Đông Minh đã chết một người, trọng thương ba người, khiến Lý Trân thực căm tức, hắn không muốn nghe tin tức tử trận nữa…
Trương Lê vội vàng nói:
- Bắt giữ rất thuận lợi, chỉ có ba huynh đệ bị chút vết thương nhẹ, không có ai tử trận.
Lý Trân hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, hắn thấy một gã nam tử trẻ tuổi bị trói hai tay, vẻ mặt phẫn nộ đang nhìn mình, chỉ thấy y tóc tai bù xù, trên mặt và trên tay đều có máu đen, Lý Trân lập tức đoán được, chỉ sợ người này chính là thủ lĩnh Cao Ly Phục Quốc Hội. Lúc này, Lã Tấn tiến lên thấp giọng nói với Lý Trân:
- Người này chính là thủ lĩnh Cao Ly Phục Quốc Hội, Kiếm Đông Hi.
- Hóa ra là y.
Lý Trân chậm rãi đi lên trước cười lạnh một tiếng nói:
- Chúng ta hẳn là ở Hướng Thành huyện đã từng quen biết, không phải sao?
Kiếm Đông Hi hừ một tiếng:
- Không riêng Hướng Thành huyện, Dương Châu chúng ta đã từng quen biết rồi.
- Ta biết.
Lý Trân nhướn mày nói:
- Mũi tên nhắm vào Võ Ý Tông kia chính là các ngươi đánh lén, muốn giá họa cho Lai Tuấn Thần, không chỉ có như thế, hai gã Ngự sử của Lai Tuấn Thần cũng hẳn là các ngươi giết chết, ta nói không sai chứ.
- Đây đều là suy đoán của ngươi, ngươi cũng không có chứng cớ, ta cũng sẽ không thừa nhận.
Kiếm Đông Hi liếc qua Lý Trân, khinh thường nói:
- Lý Thống lĩnh, chúng ta là Hội giúp đỡ người Cao Ly đã tiên đế phê chuẩn, tuân thủ luật pháp Đại Đường, tối nay ngươi vô duyên vô cớ giết người của ta, Cố Vương chúng ta nhất định sẽ gặp Hoàng đế các ngươi đòi lại công bằng.
Lý Trân mỉm cười:
- Muốn chứng cớ còn không dễ dàng sao? Chỉ cần ta nguyện ý, hiện tại ta có thể từ trong phủ ngươi tìm ra lượng lớn vũ khí vi phạm Lệnh cấm binh khí, đúng vậy, là ta vu oan, giống như ngươi nói, ta sẽ không thừa nhận, ngươi cũng không có chứng cớ nói ta vu oan.
- Đê tiện.
- Người đê tiện là ngươi, mà không phải ta. Các ngươi ám sát Tương Vương, gây ra đại họa ngập trời, ta xem Cố Vương các ngươi giải thích thế nào?
Lý Trân vung tay lên:
- Dẫn tất cả đi.
Các võ sĩ Nội vệ đẩy hai mươi mấy kẻ nòng cốt của Phục Quốc Hội đi, giữ lại bộ phận võ sĩ bắt đầu cẩn thận điều tra tòa nhà, một lát, một gã võ sĩ đi lên trước, thấp giọng nói với Lý Trân vài câu, Lý Trân ngẩn ra, vội vàng bước nhanh vào trong tòa nhà.
Điều tra phủ trạch có chút thu hoạch phong phú, bọn lính ở trong hầm ngầm tìm được rất nhiều đồng tiền thỏi vàng, vô số đồ chơi quý giá, còn có hơn một ngàn cung nỏ và bì giáp, về phần đao thương thì chồng chất như ngọn núi nhỏ.
Lý Trân không khỏi cười lạnh, còn không vu oan y, bên này liền có nhiều vật cấm như vậy, cái gọi là tuân theo luật pháp Đại Đường của Kiếm Đông Hi, hiển nhiên là ăn nói lung tung.
Nhưng Lý Trân đối với mấy cái vật cấm vi phạm này cũng không có hứng thú, hắn bước nhanh đi tới tiểu viện nơi Kiếm Đông Hi ở, trực tiếp đi vào thư phòng, nói chung, thư phòng của nhân vật đầu não phần lớn có giấu vật phẩm quan trọng, lúc này trong thư phòng ánh đèn sáng choang, vài tên sĩ binh Nội vệ đang lục soát thư phòng.
Bọn họ cạy mở một tấm ván gỗ dưới bàn, từ bên trong lấy ra một cái hộp sắt, Lý Trân mở hộp sắt ra, bên trong là một ít thư tín và công văn quan trọng của Phục Quốc Hội, đồng dạng bao gồm một phần danh sách minh ước, bên trên có chữ ký và dấu tay của thành viên trọng yếu nòng cốt.
Lúc này, Lý Trân từ trong một đống công văn tìm được hai phong thư, hắn phát hiện hai phong thư này không ngờ là Võ Tam Tư tự tay viết, điều này thực ngoài dự liệu của Lý Trân.
Hắn biết rằng Võ Tam Tư bao che cho Cao Ly Phục Quốc Hội, nhưng Lý Trân không thể tưởng được, Võ Tam Tư sẽ tự tay viết thư cho bọn hắn, cái này để lại nhược điểm.
Lý Trân mở thư ra nhìn một lần, không ngờ là đề nghị Cao Ly Phục Quốc Hội mai phục ở Hướng Thành huyện, mặc dù không có nói mục tiêu là ai, nhưng có ngày tháng làm chứng, ai cũng có thể nhìn ra mục tiêu của y là Lư Lăng Vương Lý Hiển.
Mà đổi thành một phong thư là một tờ mệnh lệnh, yêu cầu Cao Ly Phục Quốc Hội cung cấp tám mươi võ sĩ tinh nhuệ, nhưng cũng không có nói mục đích là cái gì?
Lý Trân trầm tư một lát, liền đem thư của Võ Tam Tư bỏ vào trong lòng ngực, hắn lại bảo vài tên võ sĩ:
- Cẩn thận điều tra lại lần nữa, không bỏ qua bất kỳ một cái góc nào.
Lúc này, Triệu Thu Nương bước nhanh đến:
- Khởi bẩm Thống lĩnh, hậu viện phát hiện một cũi chim bồ câu, bên trong có hơn mười bồ câu đưa thư.
Lý Trân đương nhiên biết Cao Ly Phục Quốc Hội còn có mấy trăm võ sĩ, trong phủ trạch lục soát có bồ câu đưa thư, đã nói lên những võ sĩ ẩn thân này sẽ không ở trong thành Lạc Dương, nhưng cũng sẽ không quá xa, nhiều khả năng ở vùng ngoại ô Lạc Dương.
Hắn trầm tư một lát lại hỏi:
- Bọn họ có thả bồ câu đưa thư ra hay không?
- Hẳn là không có, cũi chim bồ câu bị khóa, không mở ra.
Lý Trân lúc này nói với Triệu Thu Nương:
- Ta còn phải lập tức tiến cung, xin Thánh Thượng phát binh bắt giữ võ sĩ Cao Ly Phục Quốc Hội, ngươi dẫn các huynh đệ cẩn thận điều tra phủ đệ này, lập sổ ghi chép, chú ý đừng cho bất cứ kẻ nào tiếp quản nơi này.
- Ty chức hiểu.
Lý Trân lại phân phó vài câu, lúc này mới vội vàng rời khỏi phủ trạch, dẫn theo vài tên võ sĩ đi về phía hoàng cung.
Một gã hoạn quan bước nhanh đi đến phòng ngủ của Võ Tắc Thiên, nói nhỏ vài câu với một cung nữ, ánh mắt cung nữ lộ ra vẻ khó xử, nàng chỉ chỉ cửa sổ, ý là hiện tại trời còn chưa sáng, hoạn quan lại nói với nàng hai câu, cung nữ bất đắc dĩ, chỉ đành đi vào ngủ phòng, nàng quỳ gối trước trướng phù dung của Võ Tắc Thiên thấp giọng hô:
- Bệ hạ, bệ hạ!
Thẩm Nam Mậu ngủ ở bên ngoài bị đánh thức trước, y đẩy Võ Tắc Thiên bên cạnh:
- Bệ hạ.
- Làm sao vậy?
Võ Tắc Thiên giấc ngủ không sâu, lập tức tỉnh lại, bà nhéo nhéo cái trán đau đớn:
- Là sắp thượng triều sao?
Cung nữ nghe thấy bà tỉnh lại, vội vàng thấp giọng nói:
- Nội vệ Lý Thống lĩnh có tình huống khẩn cấp muốn bẩm báo bệ hạ.
- Ồ —— hiện tại giờ gì?
- Bệ hạ, sắp canh năm rồi.
- Sự tình gì vội vã như vậy, quấy rầy trẫm nghỉ ngơi.
Võ Tắc Thiên có chút mất hứng nói.
Thẩm Nam Mậu nghe nói là Lý Trân có chuyện quan trọng, liền thấp giọng nói:
- Nhất định có chuyện gì quan trọng, nếu không hắn sẽ không nửa đêm đến quấy nhiễu bệ hạ, bệ hạ gặp hắn một lần đi.
- Được rồi, trẫm gặp hắn.
Vài cung nữ liền vội vàng tiến lên nâng bà dậy, phủ cho bà thêm váy ngoài, Võ Tắc Thiên thở dốc một hơi nói:
- Dẫn hắn tới gian phòng bên ngoài.
Không bao lâu, hai gã hoạn quan dẫn Lý Trân vào tẩm cung của Võ Tắc Thiên, ở bên ngoài gian phòng thấp giọng bẩm báo:
- Bệ hạ, hắn đến rồi.
- Tuyên hắn tiến vào.
Lý Trân vội vàng sửa sang lại áo mũ một chút, đi vào phòng, trong phòng tràn ngập hương khí, chỉ thấy gian phòng rộng rãi bày một tấm bình phong bạch ngọc, mỗi bên có một cung nữ đứng. Lý Trân vội vàng tiến lên quì một gối:
- Vi thần khấu kiến Ngô hoàng bệ hạ.
- Lý Thống lĩnh, nửa đêm quấy nhiễu giấc ngủ của trẫm, mấy năm qua, đây là lần đầu tiên.
Sau tấm bình phong truyền đến tiếng Võ Tắc Thiên thoáng buồn ngủ.
- Vi thần quấy rầy bệ hạ, thật sự là bất đắc dĩ, xin bệ hạ thứ lỗi.
- Nói đi chuyện gì?
- Bệ hạ, vi thần đã tìm ra người ám sát Tương Vương.
- Hả?
Võ Tắc Thiên lập tức có tinh thần, bà vội vàng hỏi:
- Là ai ám sát Tương Vương?
- Bệ hạ, là Cao Ly Phục Quốc Hội.
Võ Tắc Thiên lập tức lại trầm mặc, một hồi lâu mới lạnh lùng hỏi:
- Có chứng cớ không?
- Có chứng cớ xác thực.
Lý Trân quay đầu lại, một gã hoạn quan liền vội vàng tiến lên, đem một cái thùng sắt nhỏ dâng lên cho Võ Tắc Thiên. Võ Tắc Thiên mở thùng ra, bên trong đều là các loại công văn trọng yếu của Cao Ly Phục Quốc Hội, trong đó phần đầu công văn chính là kế hoạch ám sát Tương Vương, đây là Lý Trân tìm được từ trong thư phòng của Kiếm Đông Hi.
Võ Tắc Thiên kìm nén không được lửa giận trong lòng, hừ thật mạnh một tiếng, lại nói:
- Xem ra ngươi đã bắt được bọn họ, phải không?
- Nòng cốt quan trọng ty chức đều đã bắt được.
- Một khi đã như vậy, ngày mai nói sau không được sao, lại phải nửa đêm tìm đến trẫm?
- Bệ hạ, nòng cốt quan trọng của Cao Ly Phục Quốc Hội tuy rằng đều đã bắt giữ, nhưng bọn họ còn có mấy trăm võ sĩ đóng quân ngoài thành Lạc Dương, Nội vệ của ty chức thế đơn lực cô, chỉ sợ khó có thể tiêu diệt, nếu đợi đến hừng đông, vi thần sợ bọn họ nhận được tin tức chạy trốn mất.
Võ Tắc Thiên giờ mới hiểu được ý tứ của hắn:
- Ngươi muốn xin trẫm phái quân đội hiệp trợ ngươi sao?
- Vi thần đúng là ý này, nhất định trước khi trời sáng phải vây bắt bọn họ.
Võ Tắc Thiên lại nhìn một chút các loại chứng cớ Lý Trân trình lên, bà đã sớm nghe nói tới Cao Ly Phục Quốc Hội, đối với ý đồ bọn họ phục hưng Cao Ly rất là bất mãn, chỉ có điều bà không có chứng cớ, đồng thời cũng lo lắng đối với bọn họ quá mức cứng rắn, mạnh mẽ, sẽ dẫn phát người Cao Ly bạo loạn, cho nên Võ Tắc Thiên vẫn ẩn nhẫn không phát.
Hôm nay Lý Trân tìm được căn cứ chính xác bọn họ phục quốc rồi, cũng tìm được căn cứ chứng tỏ bọn họ có ý đồ ám sát thân vương Đại Đường, Võ Tắc Thiên cũng hiểu được phải giáo huấn bọn họ một chút, bà gật gật đầu, nói với cung nữ bên cạnh:
- Chuẩn bị bút mực.
Vài cung nữ liền tranh thủ cầm bút mực, trang giấy mang qua, Võ Tắc Thiên vung bút viết một đạo chỉ thị viết tay, lại lấy ra một kim bài, bảo cung nữ đưa cho Lý Trân, Võ Tắc Thiên nói:
- Kim bài là kim bài điều binh của trẫm, có thể điều động tất cả đình thị vệ cung, chỉ thị viết tay là nhân số điều động cụ thể, ngươi mau đi bắt giữ phản nghịch ngoài thành đi
Lý Trân mừng rỡ, khom người thi lễ:
- Vi thần tạ ơn bệ hạ.