Ở tại khách điếm này, gian phòng phía tây đầu tiên trên lầu hai là gian phòng hảo hạng. Địch Yến bao hết khách phòng của gian phòng này một ngày một đêm, lại không cho tiểu nhị tới quấy rầy. Tuy là Triệu Thu Nương cảm thấy hiệu thuốc bắc Tế Sinh Đường không có vấn đề nên đã quay trở về. Nhưng Địch Yến tính tình bướng bỉnh, toàn tâm toàn ý giám thị Tế Sinh Đường, không chịu về dịch quán nghỉ ngơi.
Từ căn phòng này, có thể thấy rõ ràng khoảng sân giữa của hiệu thuốc bắc. Trước mắt chỉ thấy trong viện vắng ngắt, không thấy một bóng người.
Địch Yến sở dĩ chấp nhất là vì trong lúc vô ý, nàng thấy một gã nam tử đeo kiếm từ trong đại viện đi qua, sau lưng có có vài tên hắc y gia nhân. Mặc dù có khả năng là gia quyến, người bệnh, hơn nữa người trẻ tuổi Đại Đường trên cơ bản đều có đeo kiếm, cũng nhìn không ra cái gì bất thường.
Nhưng Địch Yến dựa vào trực giác của nữ nhân, cảm thấy người nam tử này không giống đến khám bệnh mà giống như đến tìm người. Không lâu sau đó, Huyện Úy Bùi Thuận Thanh cũng đi vào hiệu thuốc bắc, đi theo phương hướng nam tử trẻ tuổi kia đi vào. Điều này càng làm cho nàng thấy nghi ngờ.
Lúc này, nàng phát hiện tên nam tử trẻ tuổi vừa rồi từ trong viện đi ra, vẫn có vài tên hắc y đi theo sau hắn. Bước đi mạnh mẽ ra bên ngoài viện. Không bao lâu, Huyện Úy Bùi Thuận Thanh cũng đi ra. Trong lòng Địch Yến bắt đầu nhảy dựng lên, nàng đã có thể xác định, nam tử kia chính là tìm đến Bùi Thuận Thanh. Bọn họ chạm mặt ở hiệu thuốc bắc, sau đó phân công nhau rời đi. Hiệu thuốc bắc này nhất định có vấn đề.
Địch Yến lo lắng trong lòng. Nàng không tiếp tục giám thị hiệu thuốc bắc mà xoay người rời khỏi phòng, bước nhanh đi xuống lầu. Lúc này, phía sau có người cười nói:
- Cô nương phải ra ngoài sao? Đi một mình có thể không an toàn nha.
Địch Yến cho là tiểu nhị, đang tính mắng chửi. Đột nhiên cảm thấy không đúng, quay người lại chỉ thấy Lý Trân đang đứng phía sau lưng nàng:
- Huynh ở nơi này làm gì?
Địch Yến ngạc nhiên hỏi.
Lý Trân cười tủm tỉm nói:
- Muội còn không có ăn cơm chiều, ta tìm muội đi tửu quán bên cạnh ngồi một chút.
- Hiện tại không phải là thời điểm uống rượu, huynh đi theo ta.
Địch Yến dẫn Lý Trân trở về phòng. Nàng chỉ vào hiệu thuốc bắc ngoài cửa sổ nói:
- Vừa rồi ta phát hiện một người trẻ tuổi đeo kiếm bí mật gặp Huyện úy. Ta nhìn ra được người trẻ tuổi kia võ nghệ không tệ.
- Aaa? Bọn họ bây giờ còn ở hiệu thuốc bắc sao?
- Đã đi rồi, nếu huynh tới trễ một chút, hẳn là có thể gặp được bọn họ trước cửa chính.
Địch Yến lúc này vô cùng bình tĩnh, nàng nhìn chăm chú Lý Trân một lát, lại hỏi:
- Chẳng lẽ huynh không muốn áp dụng biện pháp nào sao?
- Nếu muội ám chỉ biện pháp là bắt giữ người trong hiệu thuốc bắc, ta cảm thấy không cần thiết.
- Huynh…
Lý Trân đã ngắt lời của nàng:
- Hiệu thuốc bắc này vốn sản nghiệp của Bùi Huyện Úy, hắn ở bên trong hiệu thuốc này, ta cảm thấy rất bình thường. Tuy nhiên, về phần người trẻ tuổi kia, có thể y đến hiệu thuốc bắc tìm Bùi Huyện Úy. Nhưng vì sao muội lại cho là hắn không có ý tốt, muốn gây bất lợi cho Lư Lăng Vương?
- Huynh đi đi
Địch Yến lạnh lùng trả lời hắn:
- Ta cho là cách nghĩ của chúng ta hoàn toàn khác nhau. Huynh không cần ở lại đây, muốn ăn gì ta tự mình giải quyết.
Lý Trân yên lặng nhìn nàng một lát:
- Ta chỉ hi vọng muội không hành sự qua loa, không làm rối loạn kế hoạch của ta.
- Huynh có kế hoạch gì?
Lý Trân cười cười:
- Bây giờ tạm thời không thể nói với muội.
- Cút ra ngoài.
Địch Yến đột nhiên nổi giận. Một tay đẩy Lý Trân ra khỏi cửa phòng. Sau đó đóng mạnh cửa lại.
Địch Yến tức giận đến độ ngực phập phồng kịch liệt. Tên đáng chết không ngờ có kế hoạch mà lại gạt mình ra:
- Ta mới không thèm nghe cái kế hoạch của ngươi. Kế hoạch của ngươi đâu có liên quan gì đến ta.
Địch Yến nghe ngóng bên ngoài, dường như không có động tĩnh. Nàng đột nhiên mở cửa, Lý Trân đã không còn ở đó.
- Huynh…Đừng hòng mơ tưởng ta sẽ lại giúp huynh.
Địch Yến ấm ức hung hăn dậm chân. Nước mắt rất nhanh chảy ra.
Lý Trân trở lại dịch quán, tìm Hàn Chi Kỳ thị vệ:
- Hàn Giáo Úy, ta muốn cùng ngươi bàn bạc việc bố trí hộ vệ đêm nay một chút.
Hàn Chi Kỳ đối với Lý Trân vô cùng cảnh giác. Từ sau khi gã phát hiện Vi vương phi rất tín nhiệm Lý Trân. Trong lòng gã đối với Lý Trân vẫn không thoải mái. Gã rất lo lắng Lý Trân cướp đi quyền lực và địa vị của mình.
- Lý thống lĩnh chỉ cần phụ trách trinh sát tuần tra bên ngoài. Thị vệ cho Vương gia và Vương phi ta sẽ an bài, không cần Lý thống lĩnh hao tâm tổn sức.
- Vậy sao? Nhưng mà ta muốn nhắc nhở ngươi, huyện Hướng Thành là con đường giao thông trọng yếu, trong thành có rất nhiều người lai lịch không rõ, các ngươi nên lưu tâm.
- Ta sẽ lưu tâm, Lý thống lĩnh vẫn nên suy nghĩ thật kỹ làm sao an bài thuộc hạ của mình đi.
Hàn Chi Kỳ lạnh lùng bỏ lại một câu, xoay người đi vào nội viện.
Lý Trân nhìn bóng dáng gã đi xa, thản nhiên cười cười, quay về trong viện của mình.
Dịch trạm được chia làm nội viện và ngoại viện. Trong đó nội viện do ba đại viện tạo thành, chủ yếu là nơi ở của khách quý, bố trí hoa lệ, ở đây vô cùng thoải mái. Mặt sau nội viện là một hoa viên nho nhỏ, còn có một ao nước khoảng hai, ba mẫu trồng đủ loại hoa sen.
Vợ chồng Lý Hiển cùng với con cả Lý Trọng Nhuận ở tại nội viện. Hai mươi thị vệ bao quanh chỗ ở chính viện bảo hộ cho họ.
Giữa nội và ngoại viện cách nhau một đạo tường thành. Lý Trân thống lĩnh Nội vệ và các võ sĩ tại ngoại viện, phụ trách bảo hộ an toàn của Lý Hiển ở bên ngoài. Có hai tầng hộ vệ, phu phụ Lý Hiển căn bản không còn gì phải lo lắng.
Thời gian gần đến canh ba, trong huyện thành một mảnh tối đen, ngọn đèn đã sớm tắt, dường như tất cả mọi người đều đi vào mộng đẹp. Trong dịch quán cũng vô cùng an tĩnh, không có bất cứ tình huống dị thường nào phát sinh. Nhưng tại bốn phía dịch quán, thỉnh thoảng có bóng đen qua lại tuần tra. Đó là các võ sĩ Nội vệ phụ trách tuần tra bên ngoài.
Lý Trân chia ba mươi tên võ sĩ thành hai đội, nửa đêm thay phiên trực. Lý Trân cũng tự mình đi tuần tra bốn phía dịch quán. Đêm nay ánh trăng cũng không tệ. Ánh trăng sáng tỏ, nhưng trên bầu trời cũng có một đám mây đen lớn, thỉnh thoảng ánh trăng đi qua mây đen làm cho mặt đất lúc sáng lúc tối.
- Thống lĩnh đang nhìn gì thế?
Triệu Thu Nương tươi cười chậm rãi đi tới hỏi.
- Ta đang nhìn tường thành.
Lý Trân nhìn chăm chú vào tường thành cách đó không xa. Phía nam dịch trạm phụ thuộc vào tường thành, thậm chí tường thành trở thành một bộ phận của dịch trạm:
- Nếu có người lẻn vào dịch quán từ tường thành, là có thể trực tiếp uy hiếp nội viện.
Triệu Thu Nương chăm chú nhìn tường thành trong chốc lát rồi nói:
- Trên tường thành có binh lính trinh sát tuần tra, không phải dễ dàng đi lên như vậy. Kỳ thật ta lo lắng hậu viện hơn. Nếu ta là thích khách, ta liền chọn từ phía sau tiến vào nội viện, chỉ cách một hoa viên nhỏ.
- Bên ngoài tường hậu viện là gì?
Lý Trân hỏi.
- Là một nhà dân. Ta đã phái thủ hạ đi kiểm tra rồi, trước mắt không có vấn đề gì.
Nói đến đây, Triệu Thu Nương thấp giọng hỏi:
T- iểu sư muội vẫn chưa về sao?
Lý Trân lắc đầu:
- Có thể nàng ta giận rồi.
- Thống lĩnh, ngươi cảm thấy đêm này sẽ có thích khách sao?
- Ta cũng không biết. Tuy nhiên, nếu có người muốn hạ thủ với Lư Lăng Vương, đêm nay chính là cơ hội cuối cùng. Ngày mai chúng ta rất có thể đi Lỗ Dương Quan. Lúc đó có quân đội hộ vệ. Bọn họ liền không có cơ hội.
- Nếu đêm nay quan trọng như vậy, chúng ta chỉ dùng một nửa người tuần tra, có phải không sáng suốt hay không?
Lý Trân thản nhiên cười:
- Còn có bọn Hàn Chi Kỳ ở đây, lo lắng cài gì?
Triệu Thu Nương bỗng nhiên hiểu được ý tứ của Lý Trân. Một lúc sau nàng mới nhỏ giọng nói:
- Nhưng…như vậy Lư Lăng Vương mạo hiểm quá lớn.
- Y sẽ không có nguy hiểm gì đâu.
Lý Trân không muốn nói nữa, hắn cười cười nói:
- Ta đi khách điếm một chút, nhìn xem Địch nữ hiệp có thu hoạch gì hay không.
Hắn xoay người liền bước nhanh về phía nhà trọ bên ngoài. Triệu Thu Nương vội vàng phân phó hai tên thủ hạ:
- Đi theo thống lĩnh.
Hai gã võ sĩ Nội vệ vội đuổi theo Lý Trân, đi theo hắn ở phía xa xa. Triệu Thu Nương khe khẽ thở dài. Nàng đã hoàn toàn hiểu được ý đồ của Lý Trân. Mặc dù nói phú quý chỉ có thể có từ trong gian khó, nhưng như vậy cũng quá mạo hiểm.
Lý Trân rất nhanh liền tới bên ngoài gian phòng Địch Yến ở khách điếm Thập Phương. Hắn lắng nghe một lát, bên trong dường như không có chút nào động tĩnh. Nhẹ nhàng gõ cửa lần nữa, trong phòng vẫn không có động tĩnh. Lý Trân lập tức có chút lo lắng. Hắn rút dao găm sắc bén ra, luồn vào khe cửa, dùng sức cắt xuống. Chốt cửa đã bị chặt đứt.
Hắn rút trường kiếm ra, chậm rãi đẩy cửa phòng. Trong phòng không có đốt đèn, chỉ có ánh trăng lúc sáng lúc tối chiếu vào, làm cho trong phòng mơ mơ hồ hồ. Chỉ thấy Địch Yến ngồi tựa vào bên tường, đầu buông xuống, trường kiếm trong tay rơi trên sàn nhà.
Lý Trân cả kinh, vội vàng bước nhanh đi tới. Thấy được Địch Yến chỉ là đang ngủ, Lý Trân nhẹ nhàng thở ra, lấy đệm chăn trên giường, cẩn thận đắp cho nàng. Lúc này Địch Yến thân thể vừa động đã tỉnh lại:
- Bây giờ là lúc nào rồi?
Nàng nhẹ giọng ngái ngủ hỏi.
- Đã canh ba, muội lên giường ngủ đi, ngủ như thế này sẽ lạnh.
Địch Yến muốn đứng lên, không ngờ hai chân lại tê dại, Lý Trân vội vàng đỡ cho nàng đứng lên. Địch Yến chỉ cảm thấy đầu rất đau, quay lại nhìn nhìn hiệu thuốc bắc. Trong hiệu thuốc bắc đã là một mảnh tối đen. Trong lòng nàng ảo nảo đứng lên, nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra, chính nàng lại ngủ quên bỏ lỡ mất rồi.
Lý Trân cẩn thận quan tâm làm cho Địch Yến một chút tức giận cũng không còn. Nàng day day cái trán đau đớn, hơi ngượng ngùng hỏi han:
- Bên dịch quán như thế nào?
- Trước mắt coi như an tĩnh, nhưng có thể tiếp tục an tĩnh hay không, ta cũng không biết.
Ánh mắt của Địch Yến lập tức sáng lên, nhìn chăm chú vào Lý Trân cười nói:
- Huynh cũng thừa nhận có người có mưu đồ gây rối sao?
- Ta chỉ là hoài nghi, nhưng không có chứng cớ. Dù vậy ta cũng tăng cường thủ vệ bảo vệ dịch quán. Ta lo lắng vào lúc nửa đêm sẽ có chuyện phát sinh, vì vậy ta đến tìm muội về.
- Chúng ta mau đi.
Địch Yến lôi kéo cánh tay của Lý Trân đi ra ngoài. Nàng quả thực có chút sốt ruột không chịu nổi, sợ mình lại bỏ lỡ cảnh tượng phấn khích. Nàng đối với hiệu thuốc bắc đã không còn hứng thú (việc ngủ quên khiến bản thân nàng cảm thấy đã mất đi manh mối quan trọng). Lý Trân thấy nàng tâm tình chuyển biến tốt đẹp, trong lòng hắn cũng vô cùng vui mừng. Hai người một trước một sau, bước nhanh về phía dịch quán.