Mục lục
Đại Đường Cuồng Sĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Trân dẫn thủ hạ quay về nơi ở tạm thời tại trấn Bạch Thủy. Vừa mới vào đến cửa Triệu Thu Nương đã bước nhanh về phía trước, thấp giọng nói với Lý Trân:
- Thượng Thanh lầu chạm mặt người của Võ Phù Dung, chúng ta đã đến chậm một bước, bốn người chết, Tạ đạo cô cũng bị trọng thương.

Lý Trân cũng không vào thị trấn, không biết chuyện xảy ra trong huyện thành, trong lòng hắn cả kinh vội hỏi:
- Bây giờ cô ấy ở đâu?

- Chữa thương ở hậu viện, tính mạng tạm thời được bảo đảm, tạm thời không có gì đáng ngại.

Lý Trân thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh về phía sân sau, đi vào phòng bệnh chỉ thấy Địch Yến đang ngồi trước giường lớn, đạo cô Tạ Ảnh đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, xem ra bị thương không nhẹ. Một gã võ sĩ Thượng Thanh lầu nằm ở chiếc giường bên trái cách bình phong không xa, chỉ bị thương nhẹ. Nhưng một gã võ sĩ khác may mắn còn sống, vết thương quá nặng mà không điều trị được.

Lý Trân đi lên trước, Địch Yến vội vàng đứng dậy, khoát tay nhỏ giọng nói:
- Cô ấy vừa mới ngủ.

Lý Trân cúi đầu nhìn Tạ Ảnh rồi xoay người đi ra ngoài. Địch Yến cũng theo cười nới với Lý Trân:
- Tuy đêm nay Thượng Thanh lầu chết thê thảm và nghiêm trọng nhưng Võ Phù Dung cũng bị thương nặng, chúng ta đánh hạ hai mươi người, Võ Phù Dung cũng bị ta cắt một tai.

- Như vậy không bằng giết nàng ta còn hơn..
Lý Trân lắc đầu cười nói.

- Sao, huynh đồng cảm với ả ta à?
Địch Yến hung hăng trừng mắt nhìn Lý Trân.

- Ta đồng cảm gì với nàng ta? Nàng là nữ nhân, bị cắt một tai khác nào dung nhan bị hủy hoại, ta chỉ lo lắng nàng ta sẽ không bỏ qua cho muội mà thôi.

- Ta sợ ả ta sao?

Địch Yến cười lạnh một tiếng:
- Nếu hôm nay không suy nghĩ đến hậu quả, ta đã một kiếm giết nàng ta rồi, con tiện nhân này sớm muộn gì cũng chết trong tay ta.

Lý Trân vẫn đang suy nghĩ người của Võ Phù Dung bị thương nặng, cứ như vậy rất có thể nàng ta sẽ dời khỏi cuộc chiến tranh Phòng Châu này. Đây cũng là chuyện tốt, hắn suy nghĩ một chút rồi cười nói với Địch Yến:
- Bây giờ ta phải đến Long Lĩnh sơn trang một chuyến, muội có đi cùng ta không?

- Bây giờ?
Địch Yến ngạc nhiên nhìn vào màn đêm.

Triệu Thu Nương cũng lên tiếng khuyên nhủ:
- Bên ngoài sát khí khắp nơi, buổi tối tốt nhất là đừng ra ngoài, ngày mai thống lĩnh đi thăm hỏi cũng không muộn.

Lý Trân lại lắc lắc đầu cười nói:
- Ta không đi thăm hỏi bọn họ, ta muốn nhân lúc nửa đêm đi thăm dò động tĩnh của Long Lĩnh sơn trang một chút.

- Có cần ta dẫn đường không?

- Hay là tự đi đi, dẫn thêm mấy tên huộc hạ, ta có tín vật của Vi vương phi, dù bị phát hiện cũng không sao.

Trong lòng Địch Yến cũng có nhiệt huyết, hóa ra là đến sơn trang dò xét, đương nhiên là nàng đồng ý, nàng vội vàng cười nói:
- Chuyện này không thể thiếu ta, ta đi với huynh.

- Thu dọn một chút, chúng ta lập tức lên đường.

Long Lĩnh sơn trang ở phía tây nam huyện Phòng Lăng, cách thị trấn Bạch Thủy không xa. Vì lưng dựa vào núi nên được gọi là sơn trang lớn nhất ở Phòng Châu, chiếm 100 mẫu đất, của một thương nhân họ Thương nhưng trên thực tế nó là sản nghiệp của gia tộc Vi thị.

Gia tộc Vi thị là vọng tộc ở Trường An, đã có lịch sử hơn một ngàn năm, rất có danh tiếng ở địa khu Quan Trung, cũng chính vì nguyên nhân này mà Võ Tắc Thiên mới lựa chọn một đích nữ trong gia tộc Vi thị làm con dâu của mình. Cho dù Vi vương phi theo chồng bị giáng chức phế truất tới Phòng Châu nhưng gia tộc Vi thị cũng không bị người này làm cho sa sút mà thế lực của họ đã phát triển đến cả Phòng Châu rồi.

Long Lĩnh sơn trang đó là cơ sở của Vi thị ở Phòng Châu, chân núi có một cánh đồng rộng lớn kéo dài hơn mười dặm, trong sơn trang có mấy chục kiến trúc nhưng cửa chính của sơn trang đã đóng nhiều năm, có rất ít người ra vào. Điều này càng khiến cho sơn trang được bao phủ một sắc thái thần bí.

Đã đến canh ba, trời đã lạnh, sương mù đầu xuân phủ kín rừng cây và cả một vùng quê rộng lớn. Màn đêm phủ xuống không trung, khiến tầm mắt trở nên mơ hồ không rõ.

Lý Trân và Địch Yến dẫn theo ba gã thủ hạ xuyên nhanh vào trong rừng cây, đi đến tường ngoài sơn trang, ở rừng cây bên kia, Triệu Thu Nương suất lĩnh gần hai mươi võ sĩ Nội vệ chuẩn bị tiếp ứng cho bọn họ.

Tuy rằng Vi vương phi đồng ý tạm thời giao quyền chỉ huy võ sĩ Vi gia cho Lý Trân nhưng hắn vẫn không yên tâm. Vi vương phi hiểu được đại cục, biết tình thế bất lợi nhưng hai cháu trai của bà ta chưa chắc đã biết. Nếu bọn họ hai lòng với Vương phi thì hỏng đại sự rồi, cũng sẽ liên lụy đến Lý Trân. Cho nên hắn mới quyết định đến sơn trang thăm dò một chút, rốt cuộc sơn trang giấu bao nhiêu võ sĩ?

Mặt khác hắn cũng cần cảnh cáo huynh đệ Vi Thị.

Lý Trân nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, Địch Yến và ba võ sĩ dừng bước. Lý Trân chỉ chỉ lên đỉnh một cây đại thụ, võ sĩ hiểu ý leo lên cây đó nấp trong bóng cây đen quan sát động tĩnh từ bốn phía.

Một lúc lâu sau, võ sĩ bắt chước hú hai tiếng cú vọ, thể hiện không có gì bất thường. Lý Trân lập tức lấy cung tên ra, lắp một mũi tên có buộc dây nhỏ bắn về phía một cái cây đầu tường, tên cắm vào thân gỗ, dây thòng xuống. Lý Trân cầm dây buộc cẩn thận rồi bám lấy dây leo lên cây gỗ.

Lúc này, Địch Yến xông về phía trước giữ chặt dây thừng nhẹ nhàng leo lên tường thành, chỉ trong chốc lát đã bò lên tường cao. Lúc này, phía trong tường có một con chó ngao ngóc đầu bò lên lao về phía trước, nó sủa như con mãnh thú. Địch Yến ra tay mau lẹ, rút thanh đoản kiếm ra sức mà ném, không đợi con chó ngao phát ra tiếng sủa, nó đã bị đoản kiếm cắm vào đầu, chết lăn xuống đất.

Địch Yến thở phào nhẹ nhõm, chặn Lý Trân lại. Lý Trân cũng nhanh chóng bò lên cao, hai gã võ sĩ khác cũng ở phía sau Lý Trân. Lúc này, Địch Yến đã nhảy xuống, âm thầm đi về phía sơn trang. Lý Trân lo lắng nàng mất tích liền dặn dò hai gã võ sĩ mấy câu rồi cũng nhảy xuống theo.

Trong sơn trang có đủ các cây đại thụ, làm nơi bí mật cho bọn họ. Xa xa có một đội gia đinh đi tuần tra. Lý Trân vội vàng tìm Địch Yến, lại nghe thấy trên đầu có tiếng của nàng:
- Mau lên đây!

Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy Địch Yến đã trốn trên cây đại thụ, hắn cũng vội vàng leo lên ngồi xổm sau lưng nàng. Hắn không tự chủ được liền giơ tay ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng.

Lúc này, mấy tên trinh sát đi theo tên gia đinh đi qua gốc cây đại thụ. Địch Yến không dám giãy dụa, nhưng trong lòng rất tức giận người này nhân cơ hội sờ soạng mình. Nàng khẽ căn môi dưới, giơ móng tay lên bóp vào cánh tay của hắn.

Lý Trân bị đau, cũng không dám hé răng, đợi tên gia đinh đi xa hắn cười hì hì rồi thấp giọng nói:
- Ta sợ muội ngã xuống cây.

- Đồ dẻo lưỡi!

Địch Yến mắng hắn một câu, rồi nhẹ nhàng buông tay ra vỗ một cái rồi thấp giọng nói:
- Bây giờ không được, đừng hiểu lầm.

Trong lòng Lý Trân mừng rỡ, bây giờ không được, vậy quay về thì được sao? Hắn bỏ tay ôm Địch Yến ra, Địch Yến trừng mắt lườm hắn rồi tức giận nói:
- Quay về cũng không được, đừng có nghĩ lung tung.

Lý Trân cười khổ một tiếng rồi xoay người nhìn về phía sơn trang, chỉ thấy trong đó có một kiến trúc lớn. Bên phải là một sân luyện tập chiếm khoảng hơn trăm mẫu đất, xuyên qua màn sương trắng như ẩn như hiện. Lờ mờ có thể nhìn thấy cạnh một sân luyện tập có mấy dãy phòng xá rất dài, thoạt nhìn rất giống quân doanh.

Nhưng lúc này, từ phía xa có tiếng chó sủa rất to, ngay sau đó có người hô lên:
- Có người đột nhập sơn trang.

Lý Trân giật mình kinh hãi, bọn họ bị phát hiện rồi sao? Vừa nghĩ thì lại có tiếng la cách đó ít nhất một trăm bước. Còn hai gã thuộc hạ khác của hắn ở bên kia đã không thể chạy sang.

Địch Yến cũng thấp giọng nói:
- Còn những người khác đột nhập vào sơn trang, chúng ta phải bỏ chạy sao?

Lý Trân gật gật đầu, hai người nhảy xuống cây chạy về phía tường cao nhưng chỉ chạy được mấy chục bước bỗng gã gia đinh phía trước xuất hiện, tay cầm trường kiếm cũng đang chạy gấp về phía này.

Lý Trân và Địch Yến không kịp thu chân, đúng lúc này đối mặt với tên gia đinh, tên này sửng sốt hét to theo bản năng:
- Người đâu…

Câu tiếp theo chưa kịp hô thì Lý Trân đã nhảy lên, đá y ngã xuống đất, túm lấy trường kiếm trong tay y, lấy cán của trường kiếm gõ lên đầu y, tên gia đinh này lập tức bất tỉnh.

- Đi mau, có người đến!

Địch Yến phát hiện ra có mấy chục người đang cầm đuốc chạy về phía bên này, nàng vội đẩy Lý Trân ra. Lý Trân đánh vào đầu vai tên gia đinh rồi nhặt trường kiếm đi theo Địch Yến nhanh chóng chạy về phía tường. Hai gã thủ hạ lên tiếp ứng, một gã nói:
- Thống lĩnh, vừa rồi cũng có mấy bóng đen trèo tường vào.

Lý Trân gật gật đầu ném tên gia đinh đang ngất xỉu cho bọn họ:
- Mang tên này ra ngoài, chúng ta lập tức bỏ chạy.

Mọi người dùng dây thừng leo qua tường, gọi binh lính đang canh gác trên cây cao, năm người chạy nhanh vào rừng cây, biến mất trong màn sương mù dày đặc.

Trong sơn trang đã loạn thành một bầy, hơn một trăm võ sĩ dưới sự dẫn dắt của huynh đệ Vi Bá và Vi Tụng, giơ đuốc điều tra đám người vào sơn trang. Nhưng bọn họ chỉ tìm thấy một cái xác áo đen trên tường, người này bị chó ngao cắn thương không thể trốn thoát được, trước ngực có mũi tên độc, xem ra gã đã bị đồng bọn diệt khẩu.

Một gã võ sĩ tiến lên bẩm báo:
- Khởi bẩm hai vị công tử, người này chỉ mang theo một thanh trường kiếm, trên người không còn gì khác.

Huynh đệ Vi thị nhìn nhau, hai người tỏ ra lo lắng, việc bọn họ ẩn nấp trong sơn trang đã bị bại lộ. Lúc này, lại có hai gã võ sĩ chạy tới bẩm báo:
- Khởi bẩm công tử, ngoài trăm bước cũng phát hiện có dấu vết người lẻn vào, chúng ta có một huynh đệ bị mất tích.

Huynh đệ Vi thị lập tức ý thức được mức nghiêm trọng của vấn đề, nếu thủ hạ mất tích mà khai ra chi tiết thì chẳng phải bọn họ sẽ bại lộ sao? Trong lòng Vi Bá nóng như lửa đốt, dữ tợn nói:
- Rốt cuộc là mất tích hay trốn mất rồi, lập tức điều tra cho ta.

Lúc Lý Trân quay về thị trấn Bạch Thủy, đã là canh bốn. Địch Yến không chịu nổi cơn buồn ngủ, đi ngủ trước còn Lý Trân thì đi đi lại lại trong phòng chờ kết quả thẩm vấn.

Tối nay hắn đã tận mắt nhìn thấy nơi dừng chân của võ sĩ Vi gia, nhưng điều khiến hắn lo lắng chính là những người khác cũng phát hiện ra bí mật của Vi gia khiến tình hình trở nên phúc tạp, vậy đám người áo đen tối nay là ai? Có thể loại trừ nghi ngờ về Lai Tuấn Thần và Võ Phù Dung, Lai Tuấn Thần tạm thời không liên quan đến võ sĩ Vi gia. Võ Phù Dung bị thương nặng, lẽ nào là người của Võ Tam Tư?

Trực giác nói cho Lý Trân biết, rất có khả năng là Võ Tam Tư bởi vì y luôn theo dõi Lý Hiển. Nếu y không nắm được chứng cớ chắc chắn thì đâu dám mật báo lên Võ Tắc Thiên.

Lúc này, Triệu Thu Nương vội vàng đi vào cửa khom người thi lễ Lý Trân:
- Khởi bẩm Thống lĩnh, thẩm vấn đã xong.

- Nói thế nào?
Lý Trân xoay người hỏi.

- Long Lĩnh sơn trang đúng là cứ điểm bí mật của Vi gia ở Phòng Châu, đóng quân bên trong có ba trăm võ sĩ, hơn tám phần là người địa phương.

Quả nhiên mình đoán trúng, hơn tám phần là người địa phương, vậy trong số này có bao nhiêu người được chiêu mộ từ nạn dân? Hoặc có thể nói là bao nhiêu nạn dân chiêu mộ không ở trong đó. Lý Trân trầm tư một lát lại hỏi:
- Còn khai gì nữa?

- Còn nữa, vốn dĩ hôm qua bọn họ đã chuẩn bị rời Phòng Châu đi Hán Trung, kết quả đi không lâu lại phải quay về, nguyên nhân cụ thể y cũng không biết.

- Tổng cộng chỉ có ba trăm người, hay vẫn chưa đến ba trăm người, trước mắt ba trăm người chỉ là một tốp trong số đó?
Lý Trân lại hỏi.

- Chắc là tổng cộng chỉ có ba trăm người.

- Ta biết rồi.

Lý Trân gật gật đầu cười nói:
- Mọi người hôm nay đều vất vả rồi, ngươi bảo các huynh đệ đi nghỉ đi, sáng mai chúng ta chính thức đi thăm hỏi sơn trang.

- Thống lĩnh có cần đợi Lý Trọng Nhuận đến trước không, không cần lấy kim bài của anh ta sao?

Lý Trân lấy một tấm kim bài ra khẽ cười nói:
- Thật ra, hôm qua Lý Trọng Nhuận đã giao kim bài cho ta, anh ta thông minh hơn ta tưởng nhiều. Thực ra, ta hi vọng Vi vương phi đánh tiếng trước với hai đứa cháu của bà ta ra tiếp đón cho tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK