- Tướng quân, đã xảy ra chuyện gì rồi?
- Đóng cửa lại.
Triệu Thu Nương vội vàng đóng cửa lại, đi đến bên Lý Trân, đánh giá hắn một chút nói:
- Rốt cục phát sinh chuyện gì?
Trong lòng Lý Trân buồn khổ, cũng vô cùng muốn tìm người để thổ lộ tất cả, nhưng đại tỷ không ở đây, Triệu Thu Nương không thể nghi ngờ là đối tượng tâm sự tốt nhất. Hắn cười khổ một tiếng, đem việc Võ Tắc Thiên triệu kiến hắn nói đơn giản một lần, lại nói thêm về quan hệ bí mật của mình và Thượng Quan Uyển Nhi.
Triệu Thu Nương cả kinh đến mức không ngậm được miệng. Đây là một việc lần đầu tiên nàng nghe mà không thể tưởng tượng được, nàng không kìm được muốn cười, nhịn lại nói:
- Đây cũng khó trách, người khi cưỡi ngựa bắn tên tư thế oai hùng quả thật hấp dẫn nữ nhân, ngay cả ta cũng động lòng huống chi là nữ hoàng đế.
Lý Trân mặt đỏ lên:
- Đại tỷ, ngươi đừng nói giỡn, ta sầu muốn chết rồi, nghĩ cho ta cách gì đi, làm thế nào thoát khỏi kiếp này.
Triệu Thu Nương nghe hắn gọi mình là đại tỷ, trong lòng cảm thấy ấm áp. Nàng ngẫm nghĩ một chút cười nói:
- Ngươi có thể tìm tới Thượng Quan xá nhân giúp đỡ, ta cảm thấy nàng ta hẳn là có biện pháp.
Lý Trân lắc đầu:
- Nàng ấy không có cách nào cả!
- Vậy thì Cao phủ quân, nghe đề nghị của ông ta một chút?
Lý Trân thở dài:
- Chính ông ta tới tìm ta để tiến cung. Nếu ông ta có biện pháp thì nửa đường đã nói cho ta biết, không đến mức vẫn là vẻ mặt đau khổ như này. Hiện tại tìm ai cũng vô dụng, trừ phi đi tìm Công Tôn đại nương, kêu bà ấy làm cho ta một thang thuốc, làm cho nữ hoàng đế đối với ta từ nay về sau chết tâm, nhưng ta lại không muốn uống loại thuốc này.
- Kể cả ngươi muốn uống thuốc, sư phụ ta cũng sẽ không đáp ứng, bà ấy sẽ không đắc tội nữ hoàng đế.
Trong lòng Triệu Thu Nương biết rõ, lòng sư phụ đặt nặng lên công danh lợi lộc như thế, làm sao có thể giúp Lý Trân đối phó với thiên tử, trái lại không khác biệt lắm. Nàng ngẫm nghĩ một chút lại nói:
- Bằng không lấy cớ bắt Võ Thừa Tự, tạm thời rời khỏi Lạc Dương vài ngày, sau đó nhìn lại tình thế sau.
Mặc dù biện pháp này chỉ có thể nhất thời trốn thoát nhưng Lý Trân tạm thời không nghĩ ra được biện pháp nào khác. Chỉ có thể trước như vậy, sau đó lại nghĩ biện pháp khác, thực sự không được vậy đem Địch Yến bỏ trốn thôi.
Nghĩ vậy, Lý Trân lập tức nói với Triệu Thu Nương:
- Trước tiên tập hợp trăm huynh đệ, ta muốn suốt đêm ra khỏi kinh thành.
Từ sau khi Nội vệ trở thành quân đội chính thức, liền có quân doanh của bản thân, bao gồm cả Lã Tấn, Trương Lê đều dọn vào quân doanh. Triệu Thu Nương bởi vì chủ quản hai trăm ẩn vệ, mới không dọn ra quân doanh, lúc này trong ngoại công sở nha chỉ có mười tên sĩ binh phải trực, nhân số xa xa không đủ, lại không thể dễ dàng sử dụng ẩn vệ, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi binh lính trong quân doanh đến.
Lúc này đã vào canh ba, trong thành Lạc Dương hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có trong ngoại công sở Nội vệ ở Khuyến Thiện Phường còn bận rộn, ngọn đèn còn chưa tắt. Cho dù trong lòng Lý Trân như lửa đốt, hận không thể chắp cánh bay khỏi Lạc Dương, rời xa Võ Tắc Thiên càng xa càng tốt, nhưng hắn cũng biết được không thể làm ra động tĩnh quá lớn, không được cho nhiều người nghi kỵ.
Mãi cho tới khi canh bốn, trăm tên sĩ binh Nội vệ ở Tây Uyển do giáo úy Dương Hồng Liệt suất lĩnh cuối cùng cũng tới rồi. Lý Trân thay xong một thân khôi giáp, bước nhanh đến đại viện, Triệu Thu Nương thấp giọng nói với hắn:
- Không đi nói với A Yến một tiếng sao?
Lý Trân dừng bước, hắn lại quên mất Địch Yến, nhưng chỉ trầm tư một lát, Lý Trân vẫn lắc đầu một cái, lấy ra một phong thư cho Triệu Thu Nương:
- Phiền ngươi phái người đi Trường An một chuyến, đem phong thư này giao cho đại tỷ ta.
Triệu Thu Nương tiếp nhận thư, yên lặng gật đầu:
- Yên tâm đi! Hôm nay ta lập tức phái người đi đưa thư.
Nhưng ngay khi Lý Trân chuẩn bị dẫn một trăm tên sĩ binh ra khỏi quan nha, một chiếc xe ngựa từ đằng xa chạy tới, dừng trước cửa của ngoại công sở Nội vệ. Trong xe nhảy ra một nam tử quản gia trung niên, tay cầm một phong thư, bước nhanh đến bậc thang, hành vi lỗ mãng của gã bị hai sĩ binh Nội vệ ngăn trở.
- Ta có việc gấp cần gặp Lý tướng quân, mong đem phong thư này giao cho hắn.
Nội vệ đang gác tiếp nhận phong thư:
- Đợi ở đây!
Gã bỏ lại một câu rồi bước vào cửa chính.
Trong đại viện, hơn trăm tên lính đã xếp thành hàng xong, đang đợi chiến mã được dắt tới. Lý Trân cũng mang mũ giáp xong, lúc này, tên lính gác cửa vội vàng chạy vào:
- Tướng quân!
Gã đưa phong thư cho Lý Trân:
- Ngoài cửa có người đưa tới một phong thư, nói có chuyện khẩn cấp.
Nửa đêm canh ba, lại có người truyền tin cho hắn? Lý Trân nghi hoặc mà tiếp nhận thư, hắn mở thư ra nhìn nhìn, không ngờ là Thái Bình công chúa đưa thư cho hắn. Hắn lập tức hỏi:
- Người đến đang ở đâu?
- Hồi bẩm tướng quân, ở ngoài cửa chờ!
Lý Trân bước nhanh ra ngoài cửa, quản gia ở ngoài cửa thấy Lý Trân đi ra, vội vàng tiếp lên chào. Lý Trân hỏi:
- Chủ nhân nhà ngươi hiện tại muốn gặp ta ư?
- Đúng vậy, chủ nhân nhà ta nói nếu tướng quân có thời gian, có thể di giá đến gặp nàng một lần không?
Lý Trân nhìn vào màn đêm, canh bốn đã qua, Thái Bình công chúa lúc này muốn gặp mình, chắc là chuyện quan trọng, nhưng trong thư lại không nói chi tiết, dường như có ẩn ý gì đó. Trầm tư một lát Lý Trân nói:
- Được rồi! Ta lập tức đến quý phủ.
Quản gia mừng rỡ, vội vàng nói:
- Ta đây đi trước một bước, đi thông báo cho công chúa!
Xe ngựa đi trước một bước, Lý Trân đi vào đại viện dặn dò Dương Hồng Liệt vài câu, kêu binh linh đợi hắn quay về rồi xuất phát. Hắn cũng lên ngựa rồi dưới sự bảo vệ của vài binh lính, giục ngựa đi về phía phủ Thái Bình công chúa.
Không lâu sau, Lý Trân chạy tới trước cửa phủ Thái Bình công chúa, chỉ thấy Võ Du Kỵ trượng phu của Thái Bình công chúa đợi ở cửa. Lý Trân vội vàng xoay người xuống ngựa, tiến lên chắp tay nói:
- Muộn như vậy còn quấy rầy Vương Gia nghỉ ngơi, thật sự xin lỗi!
Tính cách của Võ Du Kỵ cực kỳ ôn nhuận, thậm chí có chút yếu đuối, sợ thê như hổ, cho dù thê tử đã cho gã đội vô số nón xanh, nhưng gã vẫn nhịn lại, hơn nữa thê tử người mang thai, theo thời gian mà tính thì gã cảm thấy có thể là nhi tử của mình, mấy tháng này gã vô cùng quan tâm thê tử.
Có lẽ là mang theo áy náy đối với trượng phu, mà cũng có thể vì bảo hộ nhi tử, từ sau khi có thai, Thái Bình công chúa cũng thu liễm rất nhiều, không hề dính với nam nhân khác, cho nên trong khoảng thời gian này là đoạn thời gian mà hai phu thê bọn họ tình cảm hòa hợp nhất.
Võ Du Kỵ vội vàng lôi kéo Lý Trân:
- Đừng nói những lời khách khí này, là chúng ta quấy rầy tướng quân, mau theo ta vào!
Võ Du Kỵ dẫn Lý Chân vào trong tòa nhà, vào trong một viện là phòng ngủ của Thái Bình công chúa. Đứng ở cửa có hai thị nữ, Lý Trân đột nhiên cảm thấy không ổn, khuya khoắt chạy đến phòng ngủ của Thái Bình công chúa là làm cái gì, rõ ràng còn có trượng phu của cô ta đi cùng.
Võ Du Kỵ hiểu được lo lắng của Lý Trân, cười giải thích nói:
- Không có gì, nàng bởi vì thân thể không tiện, cho nên chỉ có thể ở trong phòng ngủ gặp ngươi.
- Điện hạ, xảy ra chuyện gì?
- Ta cũng không biết, tuy nhiên chắc là việc ta mong chờ đã lâu.
Võ Du Kỵ sắc mặt vui mừng, vỗ bỗ bờ vai của Lý Trân, đưa hắn vào trong phòng.
Thái Bình công chúa nằm trên giường trong nội thất, bốn bề là mười mấy thị nữ hầu hạ của cô, tuy rằng trên đỉnh giường treo phù dung trướng màu hồng nhạt, nhưng xuyên qua bức màn mỏng manh vẫn có thế thấy rõ ràng Thái Bình công chúa.
Chỉ thấy nàng mặc một váy tơ màu đỏ mỏng manh, bụng rõ ràng nổi cao lên, thân thể so với trước càng béo thêm nhiều, váy tơ trước ngực lộ ra hơn nửa bộ ngực trắng ngần, và xung quanh lộ ra một mảnh xuân sắc. Lý Trân cảm giác nàng giống kiến chúa, lười biếng nằm trên đệm lông mềm mại, nằm đè làm giường lõm ra một hình rõ ràng cực kỳ.
- Lý tướng quân, chúng ta đã lâu không gặp!
Âm thanh của Thái Bình công chúa không đổi, lại nhiều thêm vài phần chán ngấy, dường như trong cơ thể mỡ phân bộ quá nhiều, làm chảy ra một chút.
Lý Trân vội vàng khom mình thi lễ:
- Ty chức tham kiến công chúa điện hạ!
- Lý tướng quân không cần khách khí, mời ngồi!
Không cần thê tử bảo, Võ Du Kỵ liền giành trước đem cho Lý Trân một cái gối ngồi. Trong lòng Lý Trân cảm thấy quái dị, nhưng vẫn ngồi xuống gối. Thái Bình lại nói với mọi người:
- Tất cả các ngươi lui xuống. Phu lang, huynh cũng lui ra, để ta cùng với Lý tướng quân nói với nhau vài câu.
Bọn thị nữ đều lui ra, Võ Du Kỵ dù có chút xấu hổ nhưng gã không dám cãi lại mệnh lệnh của thê tử, cũng đành phẫn nộ lui xuống. Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai ngườiThái Bình công chúa vào Lý Trân.
Thái Bình công chúa xem xét Lý Trân một chốc, bỗng nhiên hé miệng cười hỏi:
- Ngươi có phải tính noi theo Thẩm Nam Mậu, suốt đêm chạy khỏi Lạc Dương, từ nay về sau chạy đến chân trời góc bể?
Lý Trân lúc này mới ngộ ra, nhất định cô ta chiếm được tin tức từ trong cung, mới biết được rõ ràng như vậy, nhưng cô ta muộn như vậy tìm chính mình là vì sao? Chẳng lẽ cô ta muốn dạy mình cách hầu hạ mẫu thân của cô? Nhìn thân thể của cô ta lộ ra từng mảnh cảnh xuân, nằm trên giường với thái độ chọc người, khiến Lý Trân không khỏi nghĩ ngợi linh tinh.
Hắn thuận miệng trả lời:
- Công chúa nói đùa, tại hạ là phụng chỉ bệ hạ, bí mật truy tìm một người.
- Ta biết, ngươi đi tìm Võ Thừa Tự, ngươi không ngại đi tìm từ trang viên trước của gã, có lẽ gã núp ở bên trong, gã hẳn là ở cùng Võ Phù Dung.
Lý Trân không khỏi âm thầm khâm phục ý nghĩ nhạy bén của Thái Bình công chúa, hắn vội vàng nói:
- Đa tạ công chúa điện hạ gợi ý.
Thái Bình công chúa nhẹ nhàng vuốt bụng, lại liếc mắt mờ áp với Lý Trân, không chút để ý hỏi:
- Lý Trân, về việc mẫu thân ta và ngươi? Ngươi hy vọng ta chúc mừng ngươi hay là ta thông cảm cho ngươi?
- Vẫn là đồng tình ta thì hơn!
Lý Trân cười khổ một tiếng nói.
Thái Bình công chúa nở nụ cười, lại dùng âm thanh ngấy ngấy hỏi:
- Có bao nhiêu người mơ ước tha thiết còn không được, không ngờ ngươi không muốn. Vinh hoa phú quý của ngươi, sĩ đồ của ngươi, nói như vậy thì chỉ cần ngươi đêm nay ngủ lại trong cung, ngày mai ngươi chính là Lý đại tướng quân rồi, ngươi lẽ nào không động tâm ư?
- Ta là hi vọng có thể trở thành Lý đại tướng quân, tuy nhiên tốt nhất là nhờ quân công mà đạt được.
- Có chí khí, tuy nhiên cũng khá ngu xuẩn. Được rồi! Chúng ta làm giao dịch như thế nào?
Trong lòng Lý Trân nhảy dựng lên, trầm giọng nói:
- Xin hỏi công chúa điện hạ là giao dịch gì?
Thái Bình công chúa thản nhiên cười:
- Chính là kết quả mà ngươi hy vọng đạt được, ta có thể khuyên mẫu thân buông tha cho ngươi. Trong thiên hạ, cũng chỉ có ta có thể thuyết phục được mẫu thân, ngươi nguyện ý không?
Lý Trân sao có thể không muốn, hắn cũng ý thức được, thực sự cũng chỉ có Thái Bình công chúa có thể khuyên bảo Võ Tắc Thiên, nhưng Thái Bình công chúa cũng không phải là đèn cạn dầu, ân tình của nàng chính mình chưa chắc có thể trả được, Lý Trân trầm mặc một lát hỏi:
- Điều kiện là gì?
Thái Bình công chúa hí mắt mỉm cười, nàng nhẹ nhàng kéo váy của mình lên lộ ra hai đùi trắng như tuyết, ánh mắt khiêu khích nhìn Lý Trân, dường như đang hỏi Lý Trân có hiểu được ý của cô không. Mặt Lý Trân lập tức đỏ lên, ánh mặt dời về phía mặt đất.
Ánh mắt Thái Bình công chúa không chớp nhìn Lý Trân:
- Lý tướng quân, ngươi động tâm không?
- Thân thể điện hạ….
Lý Trân ám chỉ nàng.
Thái Bình công chúa lại buông váy, thản nhiên nói:
- Ta đương nhiên biết cơ thể ta, thật ra ta chỉ là muốn hỏi một chút, nữ nhân kia có thể hấp dẫn ngươi, còn ta thì ta so với cô ta thế nào?
Trong lòng Lý Trân ngầm thở dài, đấu khí của Thái Bình công chúa với Thượng Quan Uyển Nhi đều lan đến người mình. Lúc này hắn không dám đắc tội Thái Bình công chúa, chỉ phải trái lương tâm đáp:
- Công chúa thanh xuân mỹ mạo, Lý Trân sao có thể không động tâm, chỉ có điều Lý Trân có nỗi khổ bất đắc dĩ, xin công chúa thứ lỗi!
Câu trả lời của Lý Trân làm Thái Bình công chúa hài lòng, nàng mỉm cười duyên dáng nói:
- Được! Những lời này ta nhớ kỹ rồi. Lý tướng quân, điều kiện của ta rất đơn giản, ta cần ngươi từ nay về sau đem loại bỏ thành kiến của ngươi với ta, đem việc ta nguyện ý giúp đỡ ngươi, đối với ngươi cũng là một nữ nhân có thiện ý, điều kiện này có thể chứ?
- Điện hạ có thể giúp ta một cái đại ân, trong nội tâm ta tự nhiên đối với công chúa điện hạ vô cùng cảm kích, sao có thể có thành kiến với người!
Thái Bình công chúa gật gật đầu:
- Vậy điều kiện này đi, ngươi đi đi! Thuận tiện kêu trượng phu ta vào, ta có chút mệt mỏi rồi.
- Công chúa, chỉ sợ tối ngày mai, Thánh Thượng sẽ…
Lý Trân lại nhắc nhở nàng một lần nữa.
- Yên tâm đi! Trưa mai ta sẽ tiến cung, thuyết phục mẫu thân của ta.
- Đa tạ đại ân của điện hạ.
Lý Trân thi lễ một cái, chậm rãi lui xuống. Thái Bình công chúa thấy hắn rời đi, khẽ nở nụ cười, ân tình này thuận nước giong thuyền, nàng có thể nào không cần.