- Khởi bẩm bệ hạ, Hầu Tư Chỉ và Vương Đại Trinh đi tuần tra ở các châu phía đông nam, đây là lệ cũ ở Ngự Sử Đài do vậy thường là phải có hai người cùng đi. Dương Châu là nơi đầu tiên bọn họ đến, sau đó qua Trường Giang để đi Nhuận Châu và Tô Châu, ngoài ra còn có Thăng Châu, Tuyên Châu, Việt Châu và những nơi khác, đây cũng là nhiệm vụ mà đầu năm nay bệ hạ đã giao phó đó ạ.
Lai Tuấn Thần lấy từ trong tay áo ra một quyển sách, rồi đưa cho Võ Tắc Thiên bằng hai tay, gã nói:
- Đây là kế hoạch tuần tra lần này của hai người bọn họ, xin bệ hạ xem qua.
Thượng Quan Uyển Nhi đón lấy quyển sách rồi đưa tới cho Võ Tắc Thiên. Võ Tắc Thiên mở ra nhìn qua một lượt, quả nhiên là một bản kế hoạch tuần tra vô cùng chặt chẽ và chu đáo, bà không thể không bái phục Lai Tuấn Thần về mặt nghĩ cách đối phó. Nếu như Lai Tuấn Thần đã không thừa nhận là chính gã phái Hầu Tư Chỉ và Vương Đại Trinh đi Dương Châu là vì việc của Lý Nguyên Gia thì Võ Tắc Thiên cũng không nhắc lại chuyện này được nữa. Bà đặt cuốn sách sang một bên rồi nói:
- Ngươi mau đứng lên đi.
- Tạ ơn bệ hạ.
Lai Tuấn Thần đứng lên, trong lòng gã có chút đắc ý, gã biết mình đã tự giải thoát thành công cho bản thân, giờ đây đối với việc liên quan đến Hầu Tư Chỉ và Vương Đại Trinh Thánh thượng giờ đây không còn cách nào để làm khó gã được nữa, gã tỏ ra đau buồn nói:
- Chỉ có điều vi thần cũng không ngờ rằng hai người bọn họ đã gặp phải sự tàn khốc của chiến tranh ở Dương Châu nên phải đón nhận cái chết thật thảm thương.
- Chuyện này sẽ để nói sau.
Võ Tắc Thiên chuyển hướng sang vấn đề khác, bà nói:
- Về việc Lý Nguyên Gia tạo phản giờ đây đã điều tra rõ ràng rồi, tạm thời không liên quan đến các hoàng tộc khác. Việc điều tra vụ án Hưng Đường Hội trong tay ngươi cứ tạm thời gác lại, mấy ngày nay cứ để mọi chuyện lắng xuống, bỏ được thì cứ gác lại. Ngoài ra của cải của bọn họ cũng đều phải trả lại, xử lý mọi việc phải thật thỏa đáng, trẫm không muốn lại nghe thấy có người phải đi tới Ứng Thiên Môn để kêu oan đâu.
Lai Tuấn Thần trong lòng lại trùng xuống, gã khe khẽ gật đầu nói:
- Vi thần tuân chỉ.
- Xong rồi, ngươi lui ra đi.
Lai Tuấn Thần thi lễ rồi lui xuống, Võ Tắc Thiên nhìn qua Thượng Quan Uyển Nhi rồi hỏi:
- Khi nào Lý Trân trở về?
- Thưa bệ hạ, chắc là hai ngày nữa sẽ về đến nơi.
- Khi nào hắn trở về lập tức cho gọi đến gặp trẫm, trẫm muốn ban thưởng thật lớn cho hắn.
Trong phường An Cung ở Lạc Dương có một ngồi nhà nhỏ ước chừng ba mẫu đất, nơi này vừa được lập thành phủ của Đại Lý Tự Ti trực – Cao Tiễn. Kể từ sau khi Thái Bình công chúa si mê Trương Xương Tông, trong lòng nàng đối với tình nhân cũ cũng có chút hổ thẹn, do đó bèn lợi dụng sức ảnh hưởng của nàng để gây áp lực với bộ Lại, Cao Tiễn được điều đến nơi này làm Đại Lý Tự Ti trực, chủ quản về pháp lệnh.
Cao Tiễn tuy rằng công việc bận rộn nhưng mọi việc dường như cũng khá suôn sẻ và Thái Bình công chúa cũng đã hứa với y, năm tới sẽ điều y đến Hình bộ, điều này làm cho Cao Tiễn vô cùng kì vọng vào tương lai của bản thân.
Màn đêm buông xuống, Cao Tiễn đang đọc sách trong ngự thư phòng, vợ y đứng ngoài cửa nói:
- Phu quân, Kiều Lang trung đến rồi.
Cão Tiễn lập tức đứng dậy cười nói:
- Mau mời y vào.
Chẳng bao lâu sau, một vị quan trẻ tuổi tiến vào thư phòng, người này chính là Hữu Tư Lang trung Kiều Tri Chi, trước đây không lâu vừa mới được phóng thích, lại còn được phục nguyên chức. Kiều Tri Chi và Cao Tiễn là hai người bạn thân, người này đỗ khoa cử sớm hơn ba năm so với Cao Tiễn, quan hệ giữa hai người rất tốt.
Kiều Tri Chi chắp tay khách sáo nói:
- Muộn thế này rồi còn đến quấy rầy hiền đệ, thật là ngại quá.
- Đáng lẽ ra là đệ phải đi thăm huynh trước mới đúng, mời ngồi, mời ngồi.
Hai người ngồi xuống, nô gia bưng trà lên, Cao Tiễn mỉm cười nói:
- Chúc mừng Kiều huynh được phóng thích và được phục hồi nguyên quan vị.
Kiều Tri Chi thở dài một tiếng rồi nói:
- Ta làm sao có thể vui được đây.
- Sao lại thế?
Cao Tiễn thấy y tâm trạng nặng nề liền hỏi:
- Hay là trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi?
- Bích Châu đã xảy ra chuyện gì rồi.
Cố thị đứng bên cạnh tỏ ra hoảng sợ:
- Bích Châu không phải là đã về nhà mẹ đẻ rồi sao?
- Ta cũng tưởng nàng ấy đã về nhà mẹ đẻ, kết quả là nàng ấy vốn chưa về, ta có hỏi người trong phủ, có kẻ nói thấy Bích Châu bị người ta cưỡng ép lên một chiếc xe ngựa trong lúc Lai Tuấn Thần cho thuộc hạ của mình lục soát trong phủ, hôm nay ta đi tìm Ngự Sử Đài, bọn họ khăng khăng rằng không hề bắt thê tử của ta, còn nói tất cả của cải đều đã trả lại cho ta, nhưng thực tế đâu có phải như vậy.
Sắc mặt của Cao Tiễn cũng dần dần trở nên chăm chú hơn, y biết thê tử của Kiều Tri Chi là Bích Châu nhan sắc vô cùng xinh đẹp, đã vậy lại rất trẻ, Lai Tuấn Thần thì lại là kẻ từ xưa đến nay có tiếng là tranh quyền đoạt lợi và chiếm đoạt thê tử của người khác. Việc Bích Châu mất tích rất có khả năng là có liên quan đến Lai Tuấn Thần. Kiều Tri Chi đi đến Ngự Sử Đài thì đương nhiên bọn họ không thừa nhận là đúng rồi.
Kiều Tri Chi tức giận nói:
- Ta đã kiểm tra lại những thứ mà bọn họ đem trả lại cho ta thì phát hiện ra Tuyết Ngọc do tổ tông truyền lại đã không còn nữa, Tuyết Ngọc luôn được ta giấu trong thư phòng, kết quả sau khi thư phòng bị bọn chúng lục soát thì Tuyết Ngọc cũng không cánh mà bay, nhất định là Tuyết Ngọc bị bọn họ lấy trộm đi rồi, đây chính là bảo vật được truyền lại từ năm đời nay của gia đình ta.
Cao Tiễn có biết về Tuyết Ngọc của nhà Kiều gia, đó là một khối ngọc trắng như tuyết, thực sự là rất hiếm có, nghe nói viên ngọc này với viên ngọc Hòa Thị Bích thời Chiến quốc cũng tương tự như nhau, không cần phải nói, nhất định đã bị Lai Tuấn Thần hoặc thuộc hạ của gã lấy đi mất rồi, nhưng đối với Tuyết Ngọc, Cao Tiễn lại cảm thấy Bích Châu còn quan trọng hơn nhiều, vì nàng chính là vợ của Kiều Tri Chi mà.
- Kiều huynh, việc này đừng vội, gần đây thế cục trong triều đang có nhiều điều kì quặc, đầu tiên là những vụ tù oan, điều tra Hưng Đường Hội, kết quả là Lý Nguyên Gia khởi binh tạo phản, việc điều tra Hưng Đường Hội cũng đình lại luôn. Ta đoán có lẽ Thánh thượng muốn dừng việc điều tra Hưng Đường Hội chính là vì sợ rằng dẫn đến việc càng nhiều kẻ tạo phản hơn, dù sao thì ta cảm thấy còn nhiều việc sẽ xảy ra đó.
- Nhưng Bích Châu đã mất tích một ngày rồi, thực sự là rất nguy hiểm, đệ muốn ta tiếp tục đợi, vậy phải chờ đến lúc nào nữa đây?
Kiều Tri Chi vẻ mặt lo lắng nói.
- Phu quân, chàng giúp Kiều đại ca đi.
Cố thị cũng không thể nhẫn nại được nữa, nàng đứng bên cạnh nói với Cao Tiễn