Mục lục
Đại Đường Cuồng Sĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là lần đầu tiên Lý Trân tham gia vào tiệc tất niên náo nhiệt như vậy, trong ký ức của hắn, tất niên hàng năm thì đều rất ảm đạm, lúc đó gia đình cũng tương đối khó khăn, trong bữa ăn nhiều nhất thì có thêm hai món thịt, hôm nay bữa yến tiệc lại phong phú như thế này, mọi người tụ tập lại một chỗ cười nói rất vui vẻ và náo nhiệt, điều này càng khiến hắn cảm thấy không khí của đêm giao thừa.

Lý Tuyền nhớ kỹ Tú Nhi, chưa tới một canh giờ đã xin đi trước một bước rồi, lúc này, đám đệ tử của Triệu Thu Nương bắt đầu làm các trò chơi, đây là truyền thống hàng năm rồi, có đệ tử cầm một các hũ đấu trùng, cũng có bắn tên phi đao để góp vui, nhưng nhiều người chơi nhất vẫn là trò ngũ mộc và ném thẻ vào bình rượu.

Lúc này, mọi người đều cơm no rượu say, cơ bản ai nấy đều tự đi tìm niềm vui cho riêng mình rồi, trò chơi đêm giao thừa được mọi người thích nhất là ném thẻ vào bình rượu, trò này còn được gọi là văn xạ, tức là ném tên vào những bình cổ cao và nhỏ kia.

Trò chơi này thì già trẻ gái trai đều hào hứng tham gia đông nhất, cho dù là danh gia vọng tộc hay là con nhà bình dân cũng đều hứng thú, thậm chí trong cung, đám cung nữ cũng thích trò này nhất.

Ném thẻ vào được bình rượu thường mang tới điềm lành, hơn nữa càng khó khăn thì tiềm lành càng nhiều hơn, mỗi năm Triệu Thu Nương đều bỏ ra mấy trăm quan tiền làm phần thường cho đám đệ tử ném được thẻ vào bình, trong đó có một phần thưởng lớn nhất là một trâm ngọc bích có giá trị ba mươi quan tiền, yêu cầu phải ném trúng bình cách xa hai mươi lăm bước chân mới được giải.

Với những gia đình bình thường, thì chỉ đứng cách bình khoảng ba đến năm bước thôi, nhưng đám đệ tử của Triệu Thu Nương ai nấy đều biết võ nghệ, cho nên đều yêu cầu trên mười bước trở lên.

Lý Trân đang nói chuyện cùng Trương Lê, Trương Lê có bộ dạng rất giống với phụ thân của hắn là Trương Đình, hơn nữa tính cách thì cũng trầm y như phụ thân của hắn hoặc có thể nói chuyện hơi mất hứng một chút, không biết nói đùa với người khác bao giờ, cũng không bao giờ tham gia những trò chơi, hắn thích ngồi một chỗ uống rượu, thi thoảng lắm với nói dăm ba câu với Lý Trân.

Tửu Chí thì hoàn toàn tương phản, y quả thật là một người vô cùng thú vị, khi đã cơm no rượu say, lau mồm lau miệng sạch sẽ rồi chạy tới cùng đám nữ đệ tử ném thẻ vào bình, khả năng phi đao của y thì vô cùng chuẩn xác, điều này khiến hắn nhanh chóng trở thành đối tượng để đám nữ đệ tử sung bái, một đám đông nữ đệ tử vây quanh y cỗ vũ rất nhiệt tình, khiến Tửu Chí càng thêm phấn khích.

Lý Trân từ xa xa quan sát Tửu Chí, rồi cười nói với Trương Lê:
- Chiều nay ta cùng đại tỉ tới chùa Tịnh Thổ thắp nhanh, vừa may gặp được Linh Ẩn đại sư của chùa Đại Vân bên Đôn Hoàng, ngươi còn nhớ ông ấy không?

- Đương nhiên là ta nhớ rồi, mùa hè ta còn đưa mẫu thân của ta tới chùa Đại Vân để cầu nguyện, còn nói chuyện với Linh Ẩn đại sư nữa mà.

Trương Lê cảm thấy quái lạ nên hỏi:
- Sao ông ấy lại ở Lạc Dương chứ?

- Ông ấy tới vì để quyên tiền để làm bức tượn bằng đá lớn, ông ấy nói Sách gia đã ngừng quyên góp tiền để làm bức tượng Di Lặc nên bức tượng Di Lặc đã phải tạm ngừng thi công.

Trương Lê cười lạnh lùng một tiếng nói:
- Những lời hứa hẹn của Sách gia chẳng đáng tin cậy, những điều bọn họ hứa hẹn thì có mấy việc làm được đâu, nhưng lần này Sách gia thất tín là cũng có nguyên do đặc thù đấy.

- Nguyên do đặc thù gì vậy?
Lý Trân hiếu kỳ cười hỏi.

- Vì vụ án Võ Thừa Tự đó thôi, người chống lưng đầu tiên cho Sách gia chính là Sách Nguyên Lễ, sau khi Sách Nguyên Lễ bị giết, Sách gia đã tốn không biết bao nhiêu là công sức và tiền bạc để có người chống lưng là Võ Thừa Tự, không ngờ Võ Thừa Tự cũng bị hạ bệ, điều này là một đả kích rất lớn với Sách gia, ta nghe phụ thân nói, trong khoảng thời gian đó Sách gia như đang lo việc tang lễ ý, trên dưới đều tỏ ra vô cùng buồn bã, nên việc ngừng viện trợ xây bức đại tượng Di Lặc là điều nằm trong dự liệu rồi.

Lý Trân vẻ khinh khỉnh hừ một tiếng rồi nói:
- Nếu ta không đoán nhầm thì lần này Sách gia lại gặp phải vận đen rồi.

Trương Lê ngẩn người hỏi:
- Vì sao vậy?

Lý Trân uống một ngụm rượu, chậm rãi nói:
- Nguyên nhân rất đơn giản, chiều nay Võ Thừa Tự được phóng thích, tuy không thể nào phục lại chức cũ được nhưng chí ít cũng được thoát tội, mà lúc này Sách gia lại bỏ mặc Võ Thừa Tự mà đi theo Lai Tuấn Thần, huynh thử nghĩ xem Võ Thừa Tự sẽ bỏ qua chuyện này sao?

- Huynh nói không sai, những người sống hai mặt thì đều khiến người khác oán hận mà thôi.

Chiều nay Lý Trân mới biết được tin, Võ Thừa Tự được phóng thích, lý do hắn được phóng thích theo hắn nghe nói là do Thái Bình công chúa biện hộ cho hắn, cuối cùng Võ Tắc Thiên nghe theo lời khuyên giải của Thái Bình công chúa.

Tuy rằng Võ Thừa Tự không thể nào phục lại chức vụ cũ nhưng chắc chắn sẽ bị Thái Bình công chú lôi kéo, với tiền tài và thế lực của Võ Thừa Tự thì hoàn toàn có thể trở thành trợ thủ đắc lực cho Thái Bình công chúa, từ vụ việc này có thể thấy Thái Bình công chùa là một người vô cùng thủ đoạn, về tài chính trị thì vượt xa so với Tiết Hoài Nghĩa, là một kịch địch vô cùng khó đối phó.

Nếu Tiết Hoài Nghĩa thông minh một chút thì y nên thuyết phục Võ Tắc Thiên thả Võ Thừa Tự ra, như vậy y sẽ nhận được ân tình từ Võ gia, như vậy muốn lật đổ y cũng không phải đơn giản nữa, nhưng Tiết Hoài Nghĩa lại bạc tình bạc nghĩa, tới phút cuối cùng cũng không ai giúp đỡ y, nên rơi vào cảnh chúng bạn xa lánh.

Lý Trân đang nghĩ ngợi thì Triệu Thu Nương dẫn theo một người đi tới, cười nói với Lý Trân:
- A Trân, ta giới thiệu với ngươi một đệ tử.

Lý Trân thấy người này tầm mười lăm mười sáu tuổi, dáng người nhỏ gầy giống như Tiểu Tế, nhưng nhìn có vẻ rắn rỏi hơn Tiểu Tế, xem ra cũng rất thông minh.

- Tiểu nhân Vương Cật tham kiến đại ca.
Gã quỳ một gối, rất thuần thục đi về phái Lý Trân hành lễ.

Lý Trân lập tức biết được điều gì đó, Triệu Thu Nương ngồi bên cạnh Lý Trân nói nhỏ:
- Trước đây hắn đã từng là một tên ẩn vệ của ta, phụ thân là ông chủ của chuổi cửa hàng khóa.

Chuỗi cửa hàng khóa là một buôn bán khóa lớn nhất phía nam thành, một nửa số khóa trong thành Lạc Dương đều do bọn họ chế tạo, rất có tiếng tăng ở thành Lạc Dương này.

- Thế nào gọi là đã từng?
Lý Trân thản nhiên hỏi.

- Vạn Quốc Tuấn muốn lôi kéo hắn, nhưng hắn không chịu theo, kết quả bị Vạn Quốc Tuấn kiếm cớ đánh cho năm mươi trượng, rồi đuổi ra khỏi nội vệ.

Lý Trân gật gật đầu, liền cười và đỡ Vương Cật lên nói:
- Vương lão đệ mời đứng dậy.

Lúc này, mấy tên đệ tử của Triệu Thu Nương lao tới, một tên cười nói:
- Vương tỏa lang lại đến hến kế gì rồi sao?

- Các ngươi cút sang một bên!

Triệu Thu Nương mắng đuổi mấy tên đồ đệ đi rồi cười nói với Lý Trân:
- Hôm nay là ba mươi tết, ta mời Tứ lang đến biểu diễn cho huynh xem một tuyệt kỹ.

Đột nhiên Lý Trân thấy có hứng thú, ngay ca Trương Lê cũng lôi lên, Vương Cật liền rút hơn chục chiếc khóa từ trong túi da ra, có những chiếc khóa rất ta và cũng có những chiếc rất nhỏ, gã cười nói với Lý Trân:
- Mời Lý đại ca kiểm tra khóa một chút.

Mấy tên đệ tử của Triệu Thu Nương lại chạy tới, vây kín xung quanh Lý Trân, mồm năm miệng bảy nói:
- Lý đại ca, không cần kiểm tra đâu, tên tiểu tử này có bản lãnh thật đó.

Lý Trân nhìn qua loa một chút, chỉ thấy hơn chục chiếc khóa đều được khóa rất cẩn thận, liền gật gật đầu, lúc này, Vương Cật lấy ra một chiếc châm bằng đồng có gắn móc, chiếc châm dài chừng hai thốn, gã móc vào ngón tay trỏ cười nói:
- Ta bắt đầu đây.

Vẻ mặt gã trở nên trịnh trọng hẳn, cầm chiếc khóa to nhất lên, nhẹ nhàng cho chiếc châm đồng vào khóa, rồi ngoáy ngoáy vài cái chỉ nghe tiếng “ cạch” đầu khóa đã được mở ra.

Gã lại cầm một chiếc khóa khác lên, trong chớp mắt đã cho chiếc châm đồng cắm vào và mở ra rất nhanh, trong thời gian chưa đầy pha một tách trà thì gã đã mở được toàn bộ hơn chục chiếc khóa rồi, mọi người đứng xung quanh đều vỗ tay tán thưởng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK