Cổng phường Khuyên Thiện đã bị binh sĩ nội vệ khống chế. Không cần gọi cửa, cổng phường trực tiếp mở ra. Trên cơ bản, xe ngựa không dừng lại, mà trực tiếp chạy ra khỏi cổng dưới sự bảo vệ nghiêm mật của mười mấy kỵ binh.
Một thủ hạ giáo úy của Vạn Quốc Tuấn nhận ra cỗ xe ngựa kia. Đó chính là chiếc xe mà nội vệ chuyên dùng để vận chuyển nghi phạm quan trọng, toàn bộ thùng xe được đặc chế, nặng vô cùng, cho nên cần đến ba con ngựa to khỏe kéo xe. Gã lập tức nói với một tên lính:
- Mau đi bẩm báo với Vạn thống lĩnh, mục tiêu đã xuất hiện!
Tên lính phi lên ngựa, mau chóng chạy ra ngoài cổng.
Cùng lúc đó, Triệu Ấn cũng nhận ra võ sĩ nội vệ dẫn đầu, đúng là Phó thống lĩnh nội vệ Lý Trân. Như vậy có lẽ cỗ xe ngựa này đang chở tên thích khách quan trọng kia.
Xe ngựa đặc chế và võ sĩ nội vệ đã đến Thiên phố, chạy dọc theo Thiên phố đi về hướng nam. Bọn họ không ra ngoài thành từ Định Đỉnh môn, mà đến Hậu Tải môn ở bên cạnh.
- Mau mở cửa thành. Nội vệ có công vụ khẩn cấp phải ra khỏi thành!
Lý Trân lấy ra kim bài hô to.
Quan quân đang trực trên thành nhận ra kim bài nội vệ trên tay Lý Trân. Y không dám chậm trễ, lập tức lệnh cho binh lính mở cửa thành. Xe ngựa và võ sĩ nội vệ ra khỏi cửa thành, chạy về hướng đông bắc.
Không bao lâu sau, Lai Tuấn Thần, Vạn Quốc Tuấn, Võ Phù Dung cũng lần lượt dẫn theo thủ hạ ra khỏi Hậu Tải Môn, lần theo vết xe ngựa trên mặt đất mà chạy về hướng đông bắc.
Trong vòng nửa canh giờ ngắn ngủi, mấy nhân vật quyền thế đều lần lượt ra khỏi thành Lạc Dương bằng Hậu Tải môn, dáng vẻ giương cung bạt kiếm, khiến quan quân đang trực vô cùng kinh ngạc, không biết đêm nay xảy ra chuyện lớn gì.
Trời còn chưa sáng, Võ Tam Tư đã dậy thật sớm, chuẩn bị vào triều. Y mặc triều phục, tâm thần bất định ngồi trên trường kỷ uống một chén trà sâm.
Đứa con thứ ba của y là Võ Sùng Liệt mang đến cho y một tin tức quan trọng. Đêm qua, Lý Trân dẫn theo một nhóm kỵ binh nội vệ hộ vệ một cỗ xe ngựa bằng sắt chạy ra khỏi thành. Võ Thừa Tự, Vạn Quốc Tuấn và thủ hạ của Lai Tuấn Thần cũng đuổi theo ra ngoài thành.
Võ Tam Tư lập tức nhận ra, kẻ mà Lý Trân mang đi chắc chắn là là tên thích khách lọt lưới. Chuyện này khiến cho Võ Tam Tư vô cùng tức giận. Y đưa tên thích khách kia cho Lý Trân, chính là hy vọng hắn có thể giao nhân chứng cho Lai Tuấn Thần, để Lai Tuấn Thần lật đổ Võ Thừa Tự, hoàn toàn diệt trừ mối họa trong lòng mình.
Không ngờ Lý Trân lại vẽ rắn thêm chân, không chịu giao thích khách ra. Sớm biết vậy thì đã trực tiếp giao cho Lai Tuấn Thần, cần gì phải đi đường vòng?
- Rốt cuộc Lý Trân đang bày trò gì?
Võ Tam Tư căm tức mắng.
- Phụ thân, có cần con mang người đi truy bắt không?
Võ Sùng Liệt nóng lòng muốn thử nói.
Võ Sùng Liệt khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, thân hình cao lớn, có vài phần võ dũng. Võ Tam Tư liền đem võ sĩ “ Võ Tướng Đường” của mình giao cho gã chưởng quản.
Một hai năm trở lại đây, Võ Sùng Liệt không có chuyện gì để làm, trong lòng gã khó chịu vô cùng. Hiếm khi mới có dịp mấy phe cùng truy đuổi, dù thế nào Võ Sùng Liệt cũng không muốn bỏ qua cơ hội này.
Võ Tam Tư vô cùng hối hận vì đã giao người cho Lý Trân. Nếu nhi tử có thể đoạt lại tên thích khách này thì tốt. Tuy Minh tiên sinh đã đề nghị y đừng nhúng tay vào vụ ám sát này nữa, nhưng Võ Tam Tư cũng không nghe lọt tai. Hơn nữa từ sau khi ý thức được việc đem thích khách giao cho Lý Trân là thất sách, y liền nóng lòng muốn đoạt lại tên thích khách kia.
Võ Tam Tư trầm tư trong chốc lát rồi nói:
- Ta đoán có lẽ Lý Trân dẫn người đến Minh Tú sơn trang. Con đừng mang quá nhiều người, hai mươi ba mươi người là đủ. Không nên mạo hiểm, tùy thời cơ mà hành động.
Võ Sùng Liệt mừng rỡ, vội vàng nói:
- Hài nhi hiểu, tuyệt đối sẽ không khiến phụ thân phải thất vọng!
Võ Sùng Liệt sợ phụ thân đổi ý, gã lập tức xoay người chạy đến chỗ thủ hạ. Lúc này, Võ Tam Tư đột nhiên nghĩ có phải nên thương lượng với Minh tiên sinh trước hay không?
Nhưng y chỉ chần chờ một lát, vẫn không muốn phái người đi tìm Minh tiên sinh. Y không thể cứ ỷ lại vào Minh tiên sinh suốt. Chuyện nhỏ nhặt như thế này y có thể tự quyết định.
Một khắc sau,Võ Sùng Liệt dẫn theo hai mươi mấy kỵ sĩ Võ Tướng Đường theo phía cổng bên, chạy ra ngoài Hậu Tải môn. Mà trong một căn nhà đối diện Lương Vương phủ xuất hiện một bóng người màu đen, gã cũng nhanh chóng biến mất sau bức tường.
Trời đã sáng rõ, buổi triều sớm cũng đã tan. Thượng Quan Uyển Nhi bước nhanh về phía quan phòng của mình. Cách quan phòng còn một đoạn, nàng liền nhìn thấy Triệu Thu Nương đang đi qua đi lại trước cửa phòng. Nàng lập tức ý thức được chắc chắn đã có chuyện quan trọng xảy ra.
Thượng Quan Uyển Nhi bước nhanh tới, cười nói:
- Thu Nương đã đợi bao lâu rồi?
- Lúc ty chức đến, triều hội vừa mới bắt đầu.
- Vậy cũng phải hơn nửa canh giờ, đã để ngươi chờ lâu.
Không đợi Triệu Thu Nương nói chuyện, Thượng Quan Uyển Nhi liền chỉ vào trong phòng:
- Chúng ta vào trong nói chuyện!
Hai người đi vào trong. Thượng Quan Uyển Nhi nhìn Tiểu Nga, Tiểu Nga lập tức khép cửa lại.
- Nói đi! Có chuyện gì?
Thượng Quan Uyển Nhi ngồi xuống hỏi.
Lý Thống lĩnh đã dẫn người đến Minh Tú sơn trang. Đây là thư người gửi xá nhân.
Triệu Thu Nương đưa một tờ giấy cho Thượng Quan Uyển Nhi. Thượng Quan Uyển Nhi nhìn tờ giấy, rồi cúi đầu trầm tư một lát hỏi:
- Bên Võ Tam Tư có động tĩnh gì không?
- Đây cũng là việc mà ty chức muốn bẩm báo với xá nhân. Hôm nay trời còn chưa sáng,Võ Sùng Liệt liền dẫn theo hai mươi lăm kỵ sĩ Võ Tướng Đường rời khỏi Lương Vương phủ. Theo tin tức của bên cổng thành,Võ Sùng Liệt dẫn theo thủ hạ đi về phía Minh Tú sơn trang.
- Phía Thái Bình công chúa thì sao?
- Hai mươi người của nội vệ và hai mươi người của võ sĩ Thái Bình phủ do Vạn Quốc Tuấn dẫn đầu cũng đến Minh Tú sơn trang.
- Xem ra thần tiên các nơi đều đã tề tựu đông đủ!
Thượng Quan Uyển Nhi châm chọc cười lạnh một tiếng, đứng lên nói:
- Ngươi chờ một lát, ta đi ra đây chút rồi sẽ quay lại.
Nàng rời khỏi quan phòng, đi nhanh đến trước cửa Ngự thư phòng của Võ Tắc Thiên, chờ giây lát, một hoạn quan đi ra cười nói:
- Bệ hạ mời xá nhân vào!
Thượng Quan Uyển Nhi đi vào Ngự thư phòng. Võ Tắc Thiên đang phê duyệt mấy quyển tấu chương quan trọng, thấy Thượng Quan Uyển Nhi tiến vào, liền buông bút son xuống, cười nói:
- Uyển nhi có chuyện gì quan trọng tìm trẫm sao?
Thượng Quan Uyển Nhi thi lễ, thấp giọng nói:
- Uyển nhi có một chuyện quan trọng muốn bẩm báo với bệ hạ. Chuyện này có liên quan đến việc Uyển nhi gặp ám sát ở huyện Thiểm.
Nàng dâng tên và thư Lý Trân lấy được cho Võ Tắc Thiên. Võ Tắc Thiên thoáng nhìn tên và thư trong hộp, chân mày cau lại:
- Thế này là thế nào?
- Đây là chuyện xảy ra chiều hôm qua. Có kẻ bắn tên mang thư này vào quan phòng của Lý Thống lĩnh. Lý Thống lĩnh tiến hành điều tra, đã tra rõ chân tướng.
Sắc mặt của Võ Tắc Thiên lập tức trở nên ngưng trọng:
- Ngươi nói rõ ràng cho trẫm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Kể tường tận rành mạch, không được giấu diếm điều gì.
Minh Tú sơn trang nằm ở phía đông bắc thành Lạc Dương, ngay sát vùng núi Bắc Mang, cách thành Lạc Dương khoảng mười dặm. Nơi đây vốn là trang viên của hoàng thất thời Tùy. Sau bao phen chuyển dời, cuối cùng Võ Tắc Thiên ban nó cho Thượng Quan Uyển Nhi.
Diện tích của Minh Tú sơn trang cũng không lớn, trái sông phải suối, phong cảnh nên thơ hữu tình. Trong sơn trang phủ đầy đại thụ trăm năm, một căn nhà tinh xảo thấp thoáng trong đó. Bên trái sơn trang là một thao trường rộng lớn, có thể dùng làm sân huấn luyện môn mã cầu.
Lúc này, trong rừng cây rậm rạp bao phủ sơn trang, thỉnh thoảng có thể thấy hắc y nhân lai lịch bất minh. Thậm chí ở trên ngọn núi cao phía đằng sau, còn có kẻ đang theo dõi nhất cử nhất động trong sơn trang.
Trong sơn trang có hơn hai mươi võ sĩ Thượng Thanh, cộng thêm hai mươi lăm võ sĩ nội vệ Lý Trân mang đến, còn cả mười mấy gia bộc và thị nữ, tổng cộng có khoảng hơn sáu mươi người. Bọn họ ở trên các tháp canh và tường cao, tay cầm cung nỏ và trường kiếm, cảnh giác quan sát động tĩnh bốn phía.
Giữa sơn trang có một tòa lầu bảy tầng bằng gỗ, có tên “ Trích Tinh lâu”, đứng ở tầng trên cùng thì có thể nhìn được khắp sơn trang. Lúc này Lý Trân đang đứng ở tầng trên cùng, quan sát động tĩnh bốn phía qua cửa sổ. Đúng như dự liệu, hắn dùng tên thích khách quan trọng này làm mồi nhử, là có thể thu hút tất cả các phe đến đây.
gia tướng Võ thị của Võ Thừa Tự thì khỏi phải nói. Tên thích khách trốn thoát này là mấu chốt của cả vụ án ám sát. Lời khai của gã khiến Võ Thừa Tự không thể chống chế. Chỉ có diệt trừ tên thích khách này, Võ Thừa Tự mới có thể thoát khỏi nguy hiểm.
Thái Bình công chúa và Võ Thừa Tự có quan hệ mật thiết. Cho dù là muốn đạt được lợi ích lớn nhất hay là muốn bảo vệ đồng minh Võ Thừa Tự, nàng ta đều phải cướp được tên thích khách quan trọng này. Có tên thích khách này ở trong tay, Thái Bình công chúa có thể khống chế Võ Thừa Tự hoàn toàn.
Cho nên trong đám người truy bắt, thế lực của Thái Bình công chúa lớn nhất, bao gồm võ sĩ Thái Bình phủ và nội vệ của Vạn Quốc Tuấn.
Thứ hai là đám hắc lại của Lai Tuấn Thần. Thật ra Lai Tuấn Thần có thể trực tiếp bẩm báo với Võ Tắc Thiên, để Võ Tắc Thiên đến đòi người, nhưng Lai Tuấn Thần lại không làm như vậy. Lý do chỉ có một, y đã tốn quá nhiều tâm tư vào vụ án này. Thậm chí Lý Trân còn nghi ngờ y muốn dùng tên thích khách này để trao đổi với Võ Thừa Tự.
Về phần vụ ám sát ở huyện Thiểm, Lai Tuấn Thần có biện pháp xử lý, dư đảng của Tiết Hoài Nghĩa là cái cớ tốt nhất.
Nhưng điều khiến Lý Trân cảm thấy vui mừng chính là người của Võ Tam Tư cũng tới. Chuyện này thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn. Không biết là Võ Tam Tư không chịu nổi tịch mịch, hay là đã hối hận, muốn đoạt lại tên thích khách kia. Lý Trân không tài nào biết được lý do thật sự, nhưng võ sĩ Võ Tướng Đường xuất hiện, cũng là kết quả tốt nhất mà Lý Trân chờ mong.
Lúc này, Trương Nhiên vội vàng đi tới khom người nói:
- Thống lĩnh, ta với các huynh đệ đã kiểm lại những kẻ đang theo dõi trang viên, ước chừng có hơn hai trăm người.
Lý Trân gật đầu, nhân số đối phương cũng không nhiều. Chỉ với chừng ấy người thì không thể vào trang viên cướp người giữa ban ngày được. Bọn họ chỉ có thể tìm cơ hội vào buổi, nhưng mà. .
Ánh mắt của Lý Trân lại nhìn ra phía xa. Hắn đứng trên cao, nhìn được xa, dựa vào thị lực cực tinh của hắn, phía xa đã xảy ra chuyện mà hắn mong đợi.