- Nhị tù trưởng!
Là âm thanh của người báo tin, âm thanh hoảng sợ vạn phần, khiến tim Tôn Vạn Khang gần như muốn ngừng đập. Gã lờ mờ đoán được, tin dữ sắp đã đến.
- Địch cách chúng ta trong lúc này đã không đến ba mươi dặm.
- Leng keng!
Trường kiếm trong tay Tôn Vạn Khang rơi xuống đất, gã ngây người tại chỗ. Sau nửa ngày, gã bỗng tỉnh táo lại, chạy ra khỏi doanh trại, khua cánh tay lớn tiếng kêu gào.
- Chạy mau! Lều trại và bầy cừu cũng không muốn nữa, chạy mau không chết!
Nhưng bầy cừu và lều trại chính là tánh mạng của dân du mục, bọn họ ai cũng không muốn bỏ tài sản mà mình dựa vào để sinh tồn, không ai chịu buông tài vật để chạy trốn.
Tôn Vạn Khang thấy nguy cơ vô cùng cấp bách, gã không thể lựa chọn, chỉ phải hạ lệnh nói:
- Thổi kèn, chuẩn bị nghênh chiến!
“Ô…ô…" tiếng kèn thổi lên, đây là âm thanh triệu tập dũng sĩ Khiết Đan, nhiều đội kỵ binh trong các lều trại chạy ra, nhanh chóng tạo thành một quân đội cường hãn, cuối cùng tạo thành sáu ngàn kỵ binh chờ xuất phát.
Không đến nửa canh giờ, đại quân tiên phong của Đột Quyết liền xuất hiện ở cuối thảo nguyên, do một vạn kỵ binh tiên phong tạo thành, đại tướng tiên phong chính là tù trưởng Ô Thuật Liệt của bộ tộc Dã Bạt Cổ.
Trong lần phối hợp tác chiến này với Đột Quyết Khả Hãn, bộ tộc Dã Bạt Cổ dốc ra tinh nhuệ, bọn họ lấy ra mười lăm vạn con dê làm quân lương, hơn nữa bọn họ đối với vùng địa hình Ô Sơn quen thuộc nhất, cho nên bọn họ lần này trong tác chiến Đột Quyết cũng có tác dụng dẫn đường, quân tiên phong cũng do bọn họ đảm nhiệm.
Ô Thuật Liệt nhìn hơn vạn đỉnh lều xa xa, người Khiết Đan rõ ràng không mang đi, quả thực khiến Ô Thuật Liệt quá bất ngờ. Bộ tộc Dã Bạt Cổ của bọn họ và người Khiết Đan đã có quan hệ mấy thập niên, bọn họ đã quá hiểu rõ nhau, người Khiết Đan vốn dĩ có đầy đủ quân đội, nhưng mùa đông năm ngoái sau khi bắt đầu tác chiến với Đường quân, quân Khiết Đan ở lại nhiều nhất không quá một vạn người.
Bọn họ không bỏ chạy, hiển nhiên là muốn quyết chiến một trận cuối cùng, một vạn người rõ ràng cũng dám chống lại năm vạn đại quân Đột Quyết. Ô Thuật Liệt cười lạnh một tiếng, không biết lượng sức, sào huyệt của Khiết Đan đã hủy diệt ở trước mắt rồi.
- Hành quân chậm dần!
Ô Thuật Liệt ra lệnh một tiếng, một vạn quân tiên phong chậm lại tốc lại, bọn họ cách doanh trại Khiết Đan còn có bảy tám dặm, sáu ngàn lưu thủ quân đội Khiết Đan đã xuất chiến, bọn họ xếp thành hàng hành quân, nghênh chiến địch.
- Thổi kèn!
Ô Thuật Liệt hạ lệnh, trên thảo nguyên chợt trỗi lên tiếng kèn, âm thanh phương xa cũng truyền đến đáp lại, chỉ thấy một hắc tuyến dài đến vài dặm xuất hiện.
- Truyền lệnh hữu quân xuất kích!
“Ô…ô…’ tiếng kèn lần nữa thổi lên, đại đội kỵ binh Đột Quyết chợt xuất hiện ở trên gò núi thấp phía sau kỵ binh Khiết Đan tầm ba dặm, mục tiêu của bọn họ đã không còn là kỵ binh Khiết Đan, mà là mấy vạn đỉnh trướng Khiết Đan.
A Sử Na Bặc Câu vung lên chiến đao, hung dữ hô to:
- Giết…
Hơn vạn kỵ binh giống như nước lũ làm sụp đổ đê, càn quét người già và trẻ em Khiết Đan.
Bên này chủ tướng Khiết Đan Tôn Vạn Khang kinh hãi lòng như vỡ ra, gã bỗng ý thức được mình đã trúng kế, kỵ binh địch nhân đã xông ào vào đại doanh Khiết Đan, tiếng la khóc của người già, trẻ nhỏ, tiếng thét chói tai của phụ nữ bị làm nhục, tiếng kêu thảm thiết bị giết chóc liên tiếp.
Quân đội Khiết Đan một hồi đại loạn, thanh niên tận mắt thấy bố mẹ vợ con bị giết, bọn họ điên cuồng kêu gào như dã thú. Tôn Vạn Khang đã khống chế không nổi quân đội, sáu ngàn quân đội trong nháy mắt gần như hoàn toàn sụp đổ, gã biết rõ đại thế đã mất, liền quay đầu bỏ trốn.
A Sử Na Mặc Xuyết xem thời cơ đã đến, liền quay đầu lại hét lớn:
- Dê bò nữ nhân mặc cho các ngươi cướp lấy, lấy được đầu Tôn Vạn Khang, phần thưởng là hai ngàn con dê!
Năm nghìn kỵ binh bộ tộc Bạt Dã Cổ phía trước bỗng nhiên phát động, tiếng kêu vang của bọn họ chấn động trời cao, mãnh liệt bổ nhào đến quân Khiết Đan đang gần như hoàn toàn sụp đổ. Lúc này, tứ phía vang lên tiếng kèn, quân chủ lực Đột Quyết theo từ phía vây quanh mà đến, quân Khiết Đan đã không đường chạy trốn.
Trên thảo nguyên, đại quân Đột Quyết giết chóc bấn loạn, trên thảo nguyên đầu người cuồn cuộn, thây người trải dài hơn mười dặm, thanh tráng tại giữa tiếng kêu gào thê thảm bị giết chết, phụ nữ bị hiếp, người già trẻ nhỏ cũng không buông tha, trận giết hại này máu chảy thành sông, thảm thiết vô cùng, hơn phân nửa nam tử Khiết Đan đều bị giết hại hầu như không còn.
Giết chóc một hồi, nhiều tốp phụ nữ trẻ quần áo không chỉnh tề khóc sướt mướt bị trói dây thừng dẫn ra, có hơn bốn vạn người, bọn họ cùng trăm vạn đầu dê bò cùng một chỗ biến thành chiến lợi phẩm Đột Quyết. Bộ lạc thảo nguyên xem nữ nhân là tài sản nhỏ, đây là để bọn hắn duy trì nòi giống cần dân cư, còn đối với người có hiểu biết hơn bọn họ sẽ không giữ lại, bọn họ sẽ trở thành hậu họa về sau
Lúc này, một đội kỵ binh giữ một nhóm lớn nam nữ già trẻ đi đến trước A Sử Na Mặc Xuyết. Phu trưởng cầm đầu lập tức bẩm báo nói:
- Khởi bẩm Khả Hãn, đây là người nhà và quý tộc Khiết Đan, tổng cộng bốn trăm bốn mươi mốt người
A Sử Na Mặc Xuyết liếc bọn họ, thản nhiên nói:
- Đem thả bọn họ ra!
A Sử Na Bặc Câu đứng bên thấy có không ít cô gái tuổi trưởng thành, y liền tiến lên cười nói:
- Phụ thân, không bằng thưởng nữ nhân trong đó cho bộ lạc của con.
A Sử Na Mặc Xuyết giơ roi ngựa chỉ vào mấy vạn phụ nữ xa xa nói :
- Nữ nhân bên kia, con muốn bao nhiêu, ta cho con bấy nhiêu, nhưng Quý tộc Khiết Đan thì không được, ta cần bọn họ trở thành nô bộc của ta, mỗi năm cống lên cho ta, người đâu, đem thả toàn bộ bọn họ!
Khả Hãn hạ lệnh, bọn lính đem thả toàn bộ Quý tộc. Tất cả Quý tộc đều quỳ xuống dập đầu tạ ơn, mỗi người cảm động đến rơi nước mắt. A Sử Na Mặc Xuyết lại lệnh giữ lại một ít tài sản cho những Quý tộc này.
A Sử Na Mặc Xuyết nhìn thấy mặt con trai không vui, liền hung hăng trừng mắt với y nói:
- Con là con trai Khả Hãn, nếu con muốn làm hùng ưng trên thảo nguyên, thì sẽ không nên động dục giống như dê đực có ham muốn với mấy phụ nhân kia. Nếu chúng ta triệt để diệt Khiết Đan, Đường triều sẽ không có gì lo lắng về sau này, bọn họ bước tiếp theo sẽ đến đối phó chúng ta. Giữ một tai hoạ ngầm ở Liêu Đông, Đường triều cũng không dám toàn lực đánh Đột Quyết.
A Sử Na Bặc Câu giờ mới hiểu được mưu tính sâu xa của phụ thân, vội vàng hành lễ nói:
- Phụ hãn nói chí phải, con xin khắc cốt ghi tâm!
A Sử Na Mặc Xuyết thấy tiêu diệt Khiết Đan Tôn Vạn Vinh bộ đã giành được thắng lợi, cũng có đủ thu hoạch, những bộ Khiết Đan khác gã sẽ không tính toán tiếp tục chinh phạt, gã lập tức mệnh lệnh nói:
- Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân nghỉ ngơi ngay tại chỗ!
Hai gã binh lính Đột Quyết mở lồng nhốt chim bồ câu do sứ giả Đường triều lưu lại, mấy chú bồ câu bay lên trời, trên không trung xoay hai vòng, nhằm hướng nam vỗ cánh bay đi.
Thu dọn hết chiến trường, A Sử Na Mặc Xuyết bắt đầu phân phối tất cả chiến lợi phẩm Đột Quyết, tất cả chiến lợi phẩm bộ nữ nhân, dê bò…đều đem mang về đại doanh để phân phát.
Đại quân Đột Quyết tại doanh trại Khiết Đan nghỉ ngơi và hồi phục hai ngày, A Sử Na Mặc Xuyết lại phái người tiến đến U Châu thông báo Lâu Đức Sư. Hai ngày sau, đại quân Đột Quyết mang theo vô số chiến lợi phẩm quay trở về bắc thảo nguyên.