Trong đại trướng Kim Đỉnh, Vi Đoàn Nhi thật cẩn thận cởi bỏ búi tóc cho bà, hôm nay trong người Võ Tắc Thiên không thoải mái lắm, bà muốn nghỉ ngơi sớm một chút.
Lúc này, có cung nữ bên cạnh bà thấp giọng đưa tin:
- Bệ hạ, Thượng Quan xá nhân có việc khẩn cấp cầu kiến!
Võ Tắc Thiên khẽ gật đầu:
- Cho nàng vào đi!
Một lát, Thượng Quan Uyển Nhi vội vàng tiến vào, nàng nhanh chóng liếc nhìn Vi Đoàn Nhi đứng sau Võ Tắc Thiên, thấy ánh mắt nàng ta căng thẳng, hai tay hơi run lên, Thượng Quan Uyển Nhi không khỏi thầm cười lạnh một tiếng, tiến lên thi lễ:
- Uyển Nhi tham kiến Bệ hạ!
- Đã trễ thế này rồi, Uyển Nhi tìm trẫm có chuyện gì thế?
- Về sự kiện đoạn đầm kia, bệ hạ sai Uyển Nhi bí mật điều tra, Uyển Nhi đã điều tra ra rồi.
Võ Tắc Thiên lập tức chấn động tinh thần, hỏi:
- Là người phương nào gây nên?
Thượng Quan Uyển Nhi tiến lên ghé sát tai Võ Tắc Thiên thấp giọng nói vài câu, Võ Tắc Thiên lập tức ngây ngẩn cả người, bà nhìn lướt “Vi Đoàn Nhi” này rồi giận dữ hỏi:
- Ngươi rốt cuộc là kẻ nào?
Vi Viên Nhi sợ tới mức hai chân run cầm cập, “bịch bịch” quỳ rạp xuống đất, liều mạng dập đầu:
- Nô tì có tội, Bệ hạ tha mạng! Tha mạng!
Võ Tắc Thiên nghe kĩ, giọng nói này không giống, giọng Vi Đoàn Nhi này hơi thô. Trong nội tâm bà rất giận dữ, nhéo lỗ tai nàng ta, kéo nàng ta lên, Võ Tắc Thiên liếc mắt một cái là phân biệt được thật giả ngay, tuy rằng dáng vẻ rất giống, nhưng nhìn kỹ càng thì lại có chỗ không giống.
Võ Tắc Thiên giận không thể kiềm chế được, tát nàng ta một cái nằm nghiêng trên đất, gầm lên:
- Lôi tiện tì này xuống, dùng trượng đánh chết!
Vài thị vệ xông lên, như lang như hổ kéo Vi Viên Nhi xuống, Vi Viên Nhi khóc lớn cầu xin tha thứ, lại bị thị vệ dùng giẻ rách bịt chặt miệng, lúc này trong lòng Võ Tắc Thiên đã nổi sát khí, giận dữ hỏi Thượng Quan Uyển Nhi:
- Tiện tỳ kia bây giờ ở đâu?
…
Trong Quan Âm đường hậu viện Lân Chỉ Tự, không thắp đèn, nội đường một mảng tối đen. Lý Trân dẫn hơn mười người lẻn vào trong phòng, chờ đợi Vi Đoàn Nhi xuất hiện.
Lý Trân liền núp sau một cây đại thụ, hắn đã phát hiện ra bí mật của Quan Âm đường này, bí mật ở chỗ pho tượng Quan Âm đắp bằng đất đó, vỗn là gương mặt Quan Âm hướng ra ngoài, bây giờ gương mặt Quan Âm lại hướng vào trong, nền của tượng Quan Âm sẽ xuất hiện một cái cửa sắt nhỏ, đó chính là nơi cất giấu bảo vật rồi.
Lúc này, nền tượng Quan Âm phát ra tiếng động kẹt, kẹt, cửa nhỏ chậm rãi mở ra, chỉ thấy một bóng đen dáng người nhỏ nhắn chui từ trong ra, chính là Vi Đoàn Nhi, có lẽ là vì vừa lấy được dạ minh châu nên nét hưng phấn trên mặt ả vẫn chưa biến mất.
Nàng ta vừa định quay người đóng cửa sắt lại, trong Quan Âm đường bỗng nhiên bốn phía nổi lên ánh lửa, lập tức sáng như ban ngày, hai mươi mấy quân sĩ Đại Lý Tự đồng loạt tiến lên, ấn Vi Đoàn Nhi ngã trên mặt đất.
Vi Đoàn Nhi sợ tới mức la lên sợ hãi, ả vừa muốn giãy dụa, một thanh đao sáng lóa đã kề ngay cổ của ả, Tôn Lễ lạnh lùng nói:
- Còn dám lộn xộn, một đao làm thịt ngươi!
Vi Đoàn Nhi nhận ra những người trước mắt này đều mặc tạo phục của Đại Lý Tự, Vi Đoàn Nhi lập tức giận dữ, quát lên khiển trách:
- Ta là Vi Đoàn Nhi trong cung, các ngươi ai dám làm càn, buông ta ra!
Lý Trân chậm rãi tới trước mặt ả, không nói lời nào nhìn chằm chằm ả. Vi Đoàn Nhi quá sợ hãi, Lý Trân xuất hiện như quỷ vậy. Trong mắt ả lập tức lộ ra nét sợ hãi, khóc lóc om sòm nhưng giọng lại hô to:
- Tại sao ngươi lại ở đây!
- Ngươi nghĩ sao, dạ minh châu ngươi mua được, lại chính là lấy từ trong Tử Vân địa cung, ta đương nhiên phải ở đây rồi!
Rốt cuộc Vi Đoàn Nhi cũng ý thức được mình đã bị lừa, ả lập tức hối hận vô cùng, như trăm mũi tên xuyên thấu vào tim vậy. Nhưng ả vẫn không cam lòng, lại bày ra vẻ đáng thương khẩn cầu:
- Lý Trân, ngươi thả ta ra đi! Ta sẽ không bao giờ… quấy rầy ngươi nữa, ta sẽ báo đáp ngươi, nhất định sẽ báo đáp!
Lý Trân lại không thèm để ý đến ả, nói với Tôn Lễ:
- Chuyện còn lại giao cho huynh đó.
Tôn Lễ cũng không đếm xỉa gì nữa, thét lên ra lệnh xuống:
- Trói ả lại, bịt miệng!
Các binh sĩ bịt miệng Vi Đoàn Nhi rồi trói gô ả lại, dồn vào trong góc. Tôn Lễ dẫn theo mấy binh sĩ giơ đuốc lên tiến vào địa cung.
…
Sau nửa canh giờ, Võ Tắc Thiên được một tốp thị vệ hộ tống tới Lân Chỉ Tự. Lúc này Đại Lý Tự khanh Lý Nguyên Tố và Thiếu khanh Triệu Khải Niên cũng đã tới trước một bước.
Lý Nguyên Tố và Triệu Khải Niên vội vàng tiến lên thi lễ:
- Chúng thần cung nghênh Bệ hạ!
Trong mắt Võ Tắc Thiên mơ hồ lóe lên lửa giận, lạnh lùng hỏi:
- Nghe nói người và tang vật đều đã bắt được rồi, người ở đâu? Tang vật ở đâu?
- Hồi bẩm Bệ hạ, người đang giam giữ ở căn phòng bên cạnh, tang vật đều ở trong Quan Âm đường, không thiếu vật nào.
Võ Tắc Thiên đưa mắt ra hiệu cho Thượng Quan Uyển Nhi, lúc này Thượng Quan Uyển Nhi nói với mọi người:
- Tất cả mọi người lui ra ngoài!
Lý Nguyên Tố vội vàng lệnh cho tất cả quan viên của Đại Lý Tự rời khỏi, Võ Tắc Thiên giờ mới chậm rãi bước vào Quan Âm đường, trong nội đường đèn đuốc sáng trưng, trên mặt đất bày đủ loại châu báu trang sức, toàn bộ có đến hơn mấy ngàn thứ, dưới ánh đèn chiếu rọi lóe lên hào quang rực rỡ.
Sắc mặt Võ Tắc Thiên xanh mét, Vi Đoàn Nhi ở trong cung, cho tới bây giờ đều ăn mặc giản dị, không mang bất kỳ một món trang sức nào, mình ban thưởng cho nàng ta trang sức, nàng ta cũng đưa cho người khác, bởi vậy nên nàng ta mới được sủng ái đến thế.
Bà lại tuyệt đối không ngờ rằng, một tiểu tỳ mộc mạc không điểm tô lại âm thầm có được số châu báu trang sức có thể sánh ngang với mình.
Võ Tắc Thiên nhặt lên một viên dạ minh châu, quay đầu liếc nhìn Thượng Quan Uyển Nhi một cái, Thượng Quan Uyển Nhi khẽ gật đầu:
- Hồi bẩm Bệ hạ, đây là dạ minh châu vi thần bảo Lý Trân lấy từ Tử Vân địa cung ra.
Ban nãy, Thượng Quan Uyển Nhi đã bẩm báo hết ngọn ngành từ đầu tới cuối cho bà, gần đây bà sai Thượng Quan Uyển Nhi đi bí mật điều tra án đoạn đàm, tới Tử Vân cung lấy dạ minh châu cũng đã được bà đồng ý.
Còn về quan hệ giữa Thượng Quan Uyển Nhi và Lý Trân, Thượng Quan Uyển Nhi cũng giải thích tất cả với bà, nhưng trong lòng Võ Tắc Thiên ít nhiều vẫn có chút không vui, dù sao thì Thượng Quan Uyển Nhi cũng đã giấu bà điều tra Vi Đoàn Nhi.
Tuy nhiên Võ Tắc Thiên cũng là người thông minh, bà biết quan hệ giữa Vi Đoàn Nhi và Tiết Hoài Nghĩa, nếu Thượng Quan Uyển Nhi nói ra quá sớm, chưa chắc đã có được kết quả như hôm nay, nói không chừng người chết lại chính là Thượng Quan Uyển Nhi. Bản thân bà đã đứng lên từ những cuộc chiến tàn khốc như thế nên có thể hiểu được nỗi khổ riêng của Thượng Quan Uyển Nhi.
Võ Tắc Thiên trầm tư một lát, rồi thản nhiên nói với Thượng Quan Uyển Nhi:
- Lần sau không được làm thế này nữa!
Trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi mừng thầm, liền vội vàng khom người nói:
- Uyển Nhi nhớ kỹ rồi!
- Còn Lý Trân, hắn cũng giấu trẫm tham gia vụ án này, theo lý trẫm cần phải nghiêm trị, tuy nhiên xét công lao hắn có thể phá được án này, lấy công chuộc tội, trẫm tạm thời không truy cứu hắn nữa.
- Tạ ơn Bệ hạ khoan dung!
Thượng Quan Uyển Nhi hiểu ý Võ Tắc Thiên, chuyện này nhất định phải xử lý kín đáo, nàng thầm nghĩ: “Tuy rằng Thánh thượng không nhắc nhở rõ ràng, nhưng mình cũng không thể giả vờ không hiểu.”
Lúc này, Võ Tắc Thiên đi tới bên cạnh một đống châu báu trang sức, đây là vòng đeo tay của Tự Đằng vương phi, quả nhiên là do tiện tỳ này làm hại, lại còn làm mình mang tiếng, Võ Tắc Thiên không khỏi âm thầm nghiến răng.
Đi tới cuối, bước chân Võ Tắc Thiên dừng lại, bà nhặt lên một chuỗi vòng cổ dạ minh châu, đây không phải chuỗi vòng cổ năm đó mình bị mất hay sao?
Bà nhớ lúc ấy có bảo Vi Đoàn Nhi điều tra kĩ càng tung tích của vòng cổ dạ minh châu, ả ta tra khảo rồi đánh chết ít nhất hai mươi người, cuối cùng vẫn chẳng giải quyết được gì, hóa ra vừa ăn cướp vừa la làng, bị ả trộm mất.
Võ Tắc Thiên còn thấy trăm chiếc vòng châu, nhẫn ngũ sắc của mình, còn cả Thất Bảo Lung linh tháp, vô số kỳ trân dị bảo đều phải nằm ở trong cung, bây giờ toàn bộ đều bị ả lén đem tới đây.
Võ Tắc Thiên đã sắp không khống chế nổi cơn giận ngút trời trong lòng, lúc này bà xoay người nhặt lên một đôi vòng tay, bà nhận ra đây là vòng tay bạch ngọc, vào buổi sáng hôm sắc phong Đậu Đức phi, chính bà đã ban cho Đậu phi, vài ngày trước đứa cháu mình còn muốn lấy lại chiếc vòng tay này, thì ra cũng bị ả trộm đến đây.
Trong mắt Võ Tắc Thiên nhất thời nổi lên sát khí, bà không nói một lời liền đi ra đại sảnh, lại liếc mắt một cái nhìn thấy Vi Đoàn Nhi đang quỳ trên mặt đất. Vi Đoàn Nhi hai tay bị trói sau lưng, cúi đầu thật sâu, cả người run rẩy, ả biết bản thân mình chắc chắn chết không thể nghi ngờ, ngay cả tiếng nức nở cũng không dám phát ra.
Võ Tắc Thiên lạnh lùng nói:
- Xét thấy ả đã từng hầu hạ trẫm, cho ả chết được toàn thây. Ban cho một dải lụa trắng, tự kết liễu đi!
Vi Đoàn Nhi khóc rống lên, Võ Tắc Thiên không thèm để ý tới ả, bước nhanh ra khỏi Lân Chỉ Tự, lên xa giá. Bà kéo màn xe lên nói với Đại Lý Tự khanh Lý Nguyên Tố:
- Án đoạn đầm có thể kết án rồi, nói cho tôn thất tất cả chân tướng, nhưng đừng công khai.
- Vi thần tuân chỉ!
Võ Tắc Thiên kéo màn xe xuống, phân phó:
- Hồi cung!
Hơn ngàn thị vệ hộ vệ xa giá của bà chậm rãi đi về phía hoàng cung.
Thượng Quan Uyển Nhi phụng mệnh ở lại giải quyết hậu quả, nàng nhìn xung quanh hỏi:
- Lý Trân đâu rồi?
Lý Trân đã trốn bên cạnh, hắn không dám xuất hiện trước mặt Võ Tắc Thiên. Thấy Thượng Quan Uyển Nhi tìm hắn, hắn vội vàng tiến lên thi lễ:
- Ti chức ở đây!
Thượng Quan Uyển Nhi khẽ cười nói:
- Chuyện này Thánh thượng đã xá cho ngươi vô tội rồi, nhưng không cho phép ngươi để lộ ra, mặt khác phần thưởng ngươi đáng được hưởng ta sẽ cho ngươi, không bạc đãi ngươi đâu.
- Đa tạ Thượng Quan xá nhân!
Thượng Quan Uyển Nhi nhìn hắn thật sâu, rồi xoay người bước nhanh ra khỏi chùa.
Lý Trân duỗi cái lưng thật dài vẻ mệt mỏi, xử lý xong Vi Đoàn Nhi, tảng đá lớn trong lòng hắn cuối cùng cũng đã được rời đi, trong lòng vui sướng không thôi. Ít nhất hắn có thể an tâm ngủ một giấc rồi.
…
Sáng sớm hôm sau, Tương vương Lý Đán và con trai thứ ba Lý Long Cơ được Võ Tắc Thiên gọi vào cung, hai người được một hoạn quan dẫn vào điện Trinh Quán. Hôm nay là ngày đầu tiên trở về kinh, Võ Tắc Thiên không mở triều hội, mà hạ chỉ cho tất cả quan lại nghỉ ngơi một ngày.
Bà cũng muốn nghỉ ngơi một chút để phục hồi lại tinh thần.
Lúc này Võ Tắc Thiên đang ở trước gương đồng, thử dùng cao dưỡng nhan mới mà Công Tôn đại nương vừa hiến vào. Mười năm trở lại đây, Võ Tắc Thiên luôn luôn dùng các loại cao dưỡng nhan do Công Tôn đại nương điều chế, hiệu quả cực kỳ tốt.
Mặc dù bà đã gần bảy mươi, nhưng da dẻ vẫn trơn bóng mịn màng như trước, không nhìn thấy một nếp nhăn nào, ngoại trừ tóc đã lốm đốm bạc ra, thoạt nhìn bà tựa như một người phụ nữ chỉ chừng bốn mươi tuổi thôi vậy.
Hơn nữa Công Tôn đại nương chính là một ví dụ điển hình, phụ nữ bốn mươi tuổi, thoạt nhìn vẫn như mới đôi mươi.
Tiểu tỳ Nghiêm Song Nhi bên cạnh vô cùng lanh lợi lên tiếng tán dương:
- Hôm qua Thái Bình công chúa và Bệ hạ đứng cùng nhau, Song Nhi còn tưởng là một cặp chị em, làm sao có thể ngờ lại là mẹ con chứ.
Võ Tắc Thiên nghe được mà hả lòng hả dạ, tươi cười rạng rỡ. Bà véo nhẹ khuôn mặt của Song Nhi nói:
- Tiểu nha đầu nhà ngươi, miệng càng ngày càng ngọt nhé, có phải miệng của ngươi có bôi mật hay không?
- Lời Song Nhi là thật đó ạ.
Lúc này, một hoạn quan bước nhanh tới, khom người nói:
- Tương vương điện hạ và Lâm Truy vương điện hạ đã ở ngoài điện chờ tiếp kiến.
Võ Tắc Thiên vui vẻ, khẽ gật đầu cười nói:
- Tuyên bọn họ vào!
Không bao lâu sau, Lý Đán dẫn theo nhi tử Lý Long Cơ vội vàng đi vào, quỳ xuống chắp tay nói:
- Nhi thần khấu kiến mẫu thân!
- Tôn nhi khấu kiến tổ mẫu!
Võ Tắc Thiên cười vẫy tay:
- Các ngươi đứng lên đi!
Cha con hai người đứng dậy, cung kính khoanh tay, Võ Tắc Thiên lấy hộp ngọc đựng vòng tay trên bàn đưa cho Lý Long Cơ nói:
- Đây là vòng tay mẫu thân cháu đã để lại, trẫm tìm được rồi, trả lại cho cháu đó!
Lý Long Cơ quỳ xuống, hai tay đón nhận hộp ngọc, rưng rưng khấu đầu lạy tạ:
- Tôn nhi đa tạ tổ mẫu!
Võ Tắc Thiên thở dài, nói với Lý Đán:
- Trẫm vẫn cho là Quách phi và Đậu phi là sợ tội mà tự sát, mãi đến ngày hôm qua trẫm mới biết được các nàng thật ra đã bị Vi Đoàn Nhi giết hại. Trẫm đã hạ chỉ xử tử Vi Đoàn Nhi, trả lại công đạo cho các con, chuyện này trẫm bị người ta che mắt, thật là áy náy. Đán nhi, trẫm chuẩn tấu cho con xây dựng y quan mộ cho các nàng, bốn mùa tế điện.
Lý Đán cảm động lệ rơi đầy mặt, quỳ xuống liều mạng dập đầu cúi lạy:
- Ân đức của mẫu thân, con xin khắc sâu trong lòng!