Đêm đến, trong dịch quán huyện Vạn Niên, Lai Tuấn Thần có chút phiền muộn trong lòng, khoanh tay đi đi lại lại trong phòng.
Trên thực tế, đến tận bây giờ gã vẫn chưa hiểu vì sao thánh thượng lại phái gã đi điều tra Xá Lợi án này, về lý, Xá Lợi thật giả đã tra ra manh mối, còn cần gì phải điều tra tiếp nữa?
Ân oán giữa Võ thị và Lý thị quan trọng như vậy đó, người qua đường trong thiên hạ đều biết, chẳng lẽ Thánh thượng khó chịu vì Lý thị lấy được Xá Lợi thật, mới muốn khơi mào mấy chuyện rắc rối này?
Lai Tuấn Thần là một người vô cùng có đầu óc, vô cùng có khả năng, gã cảm thấy sự tình không chỉ đơn giản như thế. Thánh thượng lệnh cho gã điều tra Xá Lợi án, hẳn phải có thâm ý khác.
Chuyện này không thể vì phủ Võ Thuận bị cháy, liền vội vã kết án, gã nhất định phải tiếp tục điều tra mới được.
Nhưng… gã nên bắt đầu từ đâu đây?
Đúng lúc này, bỗng nhiên gã nghe thấy tiếng gió vút tới, Lai Tuấn Thần kinh hãi, nhanh chóng phi thân, một mũi tên từ ngoài cửa sổ bắn vào, sượt qua bên người, bắn trúng cột gỗ phía sau gã.
Lai Tuấn Thần giận dữ, nhảy lên cửa sổ, chỉ thấy ngoài cửa sổ trăng sáng trong, ánh trăng bàng bạc, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, không có bất kì bóng dáng khả nghi nào.
Lai Tuấn Thần lại quay đầu nhìn mũi tên kia, trên mũi tên có cắm một bức thư, gã chậm rãi trở lại phòng, nhổ mũi tên xuống, gỡ bức thư cắm trên tên xuống, mở thư ra, bên trong chỉ có một câu: “Xá Lợi án, Lam Chấn Ninh, tửu quán Đôn Hoàng phường Tuyên Dương”.
Lai Tuấn Thần chau mày, những lời này có ý gì, chẳng lẽ Lam Chấn Ninh này có liên quan đến Xá Lợi án?
Còn nữa, ai bắn thư tới, tại sao muốn nói cho gã biết đầu mối này?
Gã trầm tư một lát, bất kể là ai nói cho gã biết đầu mối, bây giờ gã không rảnh tìm hiểu, điều tra trước rồi nói. Lai Tuấn Thần lập tức ra lệnh:
- Mọi người tập hợp, lập tức tới phường Tuyên Dương!
…
Buổi tối vốn là thời gian buôn bán chạy nhất của các tửu quán, tửu quán Đôn Hoàng của phường Tuyên Dương cũng không ngoại lệ.
Nhưng lúc này, tửu quán Đôn Hoàng hình như đã xảy ra chút biến cố. Tất cả tửu khách đều bị đuổi khỏi tửu quán, có hai gã tửu khách muốn nói chuyện phải trái bị đánh cho gần chết, ném từ lầu hai xuống, tất cả tửu khách sợ hãi lập tức giải tán, cửa chính tửu quán ầm ầm đóng lại.
Mười mấy hồ cơ và tửu bảo đều bị lùa đến lầu ba.
Mấy chiếc bàn trên đại sảnh lầu hai bị xếp đống sang một bên, Lai Tuấn Thần ngồi trên một chiếc ghế Hồ, lạnh lùng nhìn chăm chú Đông chủ Lam Chấn Ninh trước mắt.
Lam Chấn Ninh bị treo ngược lên ở đại sảnh lầu hai, đầu cách mặt đất chừng ba thước, sắc mặt bị huyết ứ trương thành màu gan lợn, hai bên mặt bị kéo ra thành đầu heo, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi.
Lai Tuấn Thần cầm trong tay một con dao nhỏ sắc bén lia qua lia lại, trên mặt mang nét cười âm u lạnh lẽo:
- Ta cũng không kiên nhẫn cho lắm đâu, ta nói cho ngươi biết, nếu như ngươi lại nói câu nào khiến ta khó chịu, ta sẽ cắt một miếng thịt của ngươi, bây giờ ta bắt đầu hỏi.
- Ta hỏi việc Xá Lợi của phủ Võ Thuận, ngươi có nắm rõ tình hình không?
Lam Chấn Ninh lắc đầu, bỗng nhiên, lại gật đầu thật mạnh. Lai Tuấn Thần hừ lạnh một tiếng:
- Trưa hôm nay, phủ Võ Thuận bị một mồi lửa thiêu cháy, ngươi biết là ai làm không?
Lam Chấn Ninh chần chừ một chút, lắc lắc đầu, đã thấy hàn quang chợt lóe, một lỗ tai của Lam Chấn Ninh rơi xuống đất, máu tươi phun ra, Lam Chấn Ninh lập tức gào lên như heo chết.
- Trưa hôm nay, phủ Võ Thuận bị một mồi lửa thiêu cháy, ngươi biết là ai làm không?
Lai Tuấn Thần lại lạnh lùng lặp lại câu hỏi.
- Là đệ đệ của ta phóng hỏa, là Lam Chấn Ngọc, ta nói! Cái gì ta cũng nói hết!
Lai Tuấn Thần đã gặp nhiều rồi, kẻ thế này chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ, cắt một lỗ tai chưa đủ để hoàn toàn khuất phục y, gã lại lạnh lùng hỏi:
- Có người nói Võ Thuận tự sát, có người nói hắn bị mưu sát, rốt cuộc hắn chết như thế nào?
- Là mưu sát, là do một kể tên Lý Trân giết, không! Không phải hắn giết, a ——
Hàn quang lại lóe lên, lỗ tai còn lại của Lam Chấn Ninh lại rơi xuống đất, máu tươi chảy đầy mặt y, Lam Chấn Ninh kêu khóc thảm thiết, một câu cũng nói không nên lời.
Lai Tuấn Thần khoanh tay đi đến trước cửa sổ, lạnh lùng ra lệnh:
- Cầm máu cho hắn, cởi sạch quần áo hắn!
Vài tên thủ hạ nhanh nhẹn cầm máu cho Lam Chấn Ninh, thả y xuống, lột sạch quần áo, trói tay chân lại, đặt nằm ngang trên bàn. Trong lòng Lam Chấn Ninh càng thêm sợ hãi, y cảm thấy bản thân giống như một con dê đang chờ bị làm thịt vậy.
Lúc này, y đã hoàn toàn mất niềm tin rồi, trong lòng rất hiểu huynh đệ Lam Chấn Ngọc, chính là hắn mang đến tai họa vô tận cho mình.
Lai Tuấn Thần chậm rãi đi tới trước mặt y, con dao nhỏ trong tay cân nhắc:
- Ngươi nói tiếp xem! Vẫn câu nói đó, khiến ta khó chịu, cắt thịt của ngươi.
Lam Chấn Ninh không khỏi thu hai chân lại, thanh âm run rẩy nói:
- Lam Chấn Ngọc… trưa nay trở về, tuy rằng hắn cũng không nói gì, nhưng ta có thể đoán được… phủ Võ Thuận chính là hắn phóng hỏa, bởi vì muội muội ta bị người nhà Võ Thuận bức đến chết.
- Lam Chấn Ngọc có liên quan gì đến Xá Lợi?
- Võ Thuận phái Lam Chấn Ngọc tới Tây Vực tranh đoạt Xá Lợi, bị Lý Trân quấy nhiễu, kết quả Xá Lợi bị Vương Nguyên Bảo giành được, sau đó Võ Thuận lại bức Lý Trân đoạt lại Xá Lợi, những điều này đều là đệ đệ của ta nói.
- Vậy là được rồi, thành thật phối hợp với ta, ta sẽ không làm hại ngươi. Lai Tuấn Thần ta là người có nguyên tắc, cũng không giết người thành thật, ngươi chưa nghe nói sao?
Lam Chấn Ninh nghe nói đối phương cũng là ác quan Lai Tuấn Thần, người Đại Đường nghe mà biến sắc, lập tức sợ tới mức tiểu tiện không khống chế nổi, hôn mê tại chỗ.
Lai Tuấn Thần lắc đầu khinh bỉ, nói với tùy tùng:
- Xử lý hắn cho sạch sẽ, mặc xong quần áo rồi bàn giao lại.
Lam Chấn Ninh cũng không dám ôm lòng may mắn nữa, bèn khai báo với gã sự tình từ đầu tới cuối một lần.
Lai Tuấn Thần thế mới biết ngọn nguồn của Xá Lợi án, đã vậy còn quá phức tạp, còn có một Lý Trân không hiểu ra sao xuất hiện, không ngờ là một tiểu dân Đôn Hoàng vô danh, càng khiến gã cảm thấy hoang mang.
Gã chắp tay sau lưng đi qua đi lại, theo lời khai báo của Lam Chấn Ninh, chuyện này hẳn là cũng kết thúc rồi, kết quả gã cũng biết, Lý Đán có được Xá Lợi thật, Võ Thừa Tự có được Xá Lợi giả, vụ án này còn có gì đáng để đào sâu nữa đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, chút phân vân gã đặt trên người hai người Lam Chấn Ngọc và Lý Trân, nếu còn chuyện xưa gì đó, phải nằm ở hai người họ mới phải.
Nghĩ vậy, gã lại hỏi:
- Đệ đệ Lam Chấn Ngọc của ngươi đến Lạc Dương làm cái gì?
- Hắn tới là để lấy một vật, lúc trước do muội muội lén lấy từ chỗ Võ Thuận, muội ấy là ái thiếp của Võ Thuận.
Trong lòng Lai Tuấn Thần khẽ động, truy hỏi:
- Vật gì?
- Hình như là một phong thư, nội dung cụ thể ta không rõ, sau khi muội muội uống thuốc độc tự sát, phong thư này vẫn để ở chỗ ta, ta cũng không dám xem.
- Là thư của ai viết, ngươi phải biết chứ, nói mau!
- Hình như là… thư Ngụy vương viết cho Võ Thuận.
Lai Tuấn Thần càng ngày càng hứng thú, gã cẩn thận thăm dò, không ngờ dần dần phát hiện chút manh mối, nhưng vẫn chưa đủ. Lam Chấn Ngọc lấy được thư, lại thiêu hủy phủ Võ Thuận, hiển nhiên chính là để che giấu tai mắt người ngoài.
Còn cả thư phòng Ngư Phẩm Long hô hào phải bảo vệ kia, rất có thể hắn cũng vì phong thư này, nội dung bức thư này là gì đây?
Lai Tuấn Thần cúi đầu trầm tư không nói gì, có lẽ Lam Chấn Ninh vì muốn bảo toàn tính mạng, lại nơm nớp lo sợ bổ sung:
- Lam Chấn Ngọc đã trở về Lạc Dương…. Lúc gần đi hắn dặn đi dặn lại ta, bảo ta đào thi thể muội muội lên, đem đi thiêu hủy.
- Vì sao?
- Ta cũng không biết, hắn chỉ nói rằng, trên người muội muội có kịch độc, đụng vào sẽ chết người, bảo ta cẩn thận một chút.
Lai Tuấn Thần nhướn mày, gã chợt nghĩ đến một chuyện, vội hỏi:
- Muội muội của ngươi khi chết trông như thế nào?
- Cả người vàng óng ánh, cứng đờ như đá.
Lai Tuấn Thần bỗng đứng lên, liên tục vỗ vào trán mình, gã rốt cuộc đã hiểu, muội muội của Lam Chấn Ngọc không ngờ trúng cùng một loại độc giống cao tăng Vân Tuyên, chứng minh rằng chất độc này bắt nguồn từ chỗ Lam Chấn Ngọc, mà Lam Chấn Ngọc là tâm phúc của Võ Thuận, chẳng lẽ Độc Kinh án kia lại có liên quan đến… Võ Thừa Tự?
Lai Tuấn Thần toát mồ hôi lạnh sau lưng, gã xoay người tóm lấy Lam Chấn Ninh, hung ác nói:
- Phòng của muội muội ngươi ở đâu? Lập tức dẫn ta tới!
… .
Huynh muội ba người Lam Chấn Ninh, Lam Chấn Ngọc và Lam Y Nhi, trong đó Lam Y Nhi về sau bị nhị đệ Lam Chấn Ngọc hiến cho Võ Thuận, đã trở thành ái thiếp của Võ Thuận.
Vốn dĩ Lam Y Nhi đã có bầu năm tháng, sau khi Võ Thuận chết, người nhà của hắn vì tranh đoạt tài sản, xóa sạch thai nhi trong bụng nàng, đuổi nàng khỏi phủ Võ Thuận, Lam Y Nhi trong cơn bi phẫn đã uống thuốc độc tự sát.
Lam Y Nhi lúc trước ở ngay tại hậu viện của tửu quán Đôn Hoàng, hậu phòng của nàng cũng tạm thời bị phong tỏa.
Lúc này Lai Tuấn Thần cẩn thận điều tra trong phòng, gã rất nhanh chóng tìm được trong góc phòng một bình sứ men nhỏ, nút bình bị bật ra, đã trống không, Lai Tuấn Thần suy đoán, Lam Y Nhi chính là uống thuốc độc trong bình nhỏ mà chết.
Rất nhanh, Lai Tuấn Thần lại tìm thấy trong hộp trang điểm của Lam Y Nhi một bình sứ y như vậy, miệng bình bị sáp phong kín.
Lai Tuấn Thần lập tức lệnh cho thủ hạ đem tới một con chó, gã dùng con chó này thử độc, quả nhiên, con chó lập tức ngã vật xuống đất mất mạng, cả người biến thành màu vàng óng. Lai Tuấn Thần và thủ hạ sợ tới mức đều lui về phía sau.
Lai Tuấn Thần cẩn thận cất kĩ bình thuốc độc, lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng thầm nghĩ: “Lam Y Nhi hẳn là trộm được thuốc độc từ tay Võ Thuận, Lam Chấn Ngọc tuyệt sẽ không đưa loại độc chất này cho muội muội mình.”
Rốt cuộc Lai Tuấn Thần ý thức được vấn đề nghiêm trọng, xử lí không tốt Độc Kinh án chính là Võ Thừa Tự làm, vu oan cho Địch Nhân Kiệt.
Quan trọng hơn là, chỉ sợ Thánh thượng cũng hơi hoài nghi chuyện này, mới bảo mình tới Trường An tra án, chẳng lẽ đây mới là dụng ý thật sự khi Thánh thượng phái mình tới Trường An điều tra Xá Lợi án?
Dựa vào một lọ thuốc độc không nói lên điều gì, quan trọng vẫn là lá thư trên người Lam Chấn Ngọc, đó là thư tự tay Võ Thừa Tự viết cho Võ Thuận, e rằng lá thư này mới chính là căn cứ xác thực của Độc Kinh án.
Lai Tuấn Thần nhanh chóng nghĩ gì làm nấy, bước tiếp theo của gã chính là chạy về Lạc Dương bắt Lam Chấn Ngọc lại, lấy lá thư này, hơn nữa gã cũng phải nhắc nhở bên Võ Thừa Tự trước mới được, coi như gã cho Võ gia một chút công đạo.
Lúc này gã thấp giọng ra lệnh cho một tên thủ hạ:
- Dẫn mấy huynh đệ đi thiêu hủy thi thể của Lam Y Nhi, rồi đưa Lam Chấn Ninh này ra ngoài thành xử lý, làm gọn gàng một chút.
- Tuân lệnh!
Thủ hạ vội vã đi, Lai Tuấn Thần lại gọi một tên tâm phúc đến, chỉ chỉ con chó bị độc chết nói:
- Đưa con chó này cho Ngư Phẩm Long, nói cho hắn biết, con chó này đào được từ phủ Võ Thuận.
Sắp xếp xong xuôi hậu sự, Lai Tuấn Thần lúc này trở mình lên ngựa, không nán lại ở Trường An, suốt đêm dẫn thủ hạ chạy về Lạc Dương.